Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 830: Thiên chỉ hạc uy lực

"Bọn nhỏ không muốn về!" Nghe vậy, Tô Hàng vô tội buông tay bày tỏ."Vậy cũng không thể ngủ ở đây được, đêm hôm khuya khoắt thế này khó chịu lắm, cũng không dặn người đặt trước cho con trẻ mấy phòng?" Tô Thành quát lớn, vừa sáng sớm đã trách mắng Tô Hàng. Mấy đứa cháu trai cùng cháu gái này của ông đều là bảo bối, không thể để chúng chịu ấm ức! Tô Hàng coi như đã nhìn ra, Tô Thành đây đúng là điển hình có cháu gái cháu trai thì quên cả con ruột rồi!"Bọn nhỏ nhất quyết muốn ở cạnh ba, ta cũng có cách nào đâu?" Tô Hàng nhún vai, nếu có thể để chúng theo về thì hắn đã cho rồi, còn cần đến lượt Tô Thành dạy dỗ sao? "Ồ! Hóa ra là muốn ở với ta, cháu trai ngoan, cháu gái ngoan của ta, xem ra cái lưng của ông hôm qua không có phí công đau rồi, mấy đứa nhỏ cũng không phí lòng tốt mà." Nghe Tô Hàng nói vậy, sắc mặt Tô Thành lập tức thay đổi, tươi cười hớn hở. "..." Thấy vậy, Tô Hàng nhất thời câm nín, lão ba của mình đúng là quá thiên vị đi, mới nãy còn hung hăng trách móc vì chuyện chúng không về nhà, vừa nghe chúng ở lại là vì ở bên ông thì liền thay đổi sắc mặt nhanh như Tôn hầu tử vậy, không, còn nhanh hơn cả Tôn hầu tử đổi sắc mặt nữa!"Nhưng mà, để bọn nhỏ cứ thế ngủ ở đây không phải là cách, tối qua chắc ngủ không ngon rồi! Con vẫn nên đưa chúng nó về nghỉ ngơi đi!" Tiếp đó, Tô Thành lại xót xa lên tiếng, thế nào cũng không thể để cháu mình chịu thiệt được!"..." Nghe những lời này, Tô Hàng càng thêm im lặng, con trai và con dâu của ông tối qua có thể đã ở ngoài hành lang bệnh viện một đêm, cũng đâu thấy ông hỏi han gì đến một câu! Tuy nói vậy, Tô Hàng cũng không thật sự đi phàn nàn với Tô Thành, dù sao hắn và mấy đứa nhỏ khác biệt, làm một người cha thì sao có thể trơ mắt mà ngủ giường, để bọn nhỏ ngủ hành lang được?"Con vẫn nên ở lại chăm sóc ba đi, đi đi về về cũng mất thời gian, ba không có ai trông coi cũng bất tiện." Tô Hàng lắc đầu, khẽ nói."Ba không sao, có phải tàn tật đâu, tranh thủ đưa bọn nhỏ về nghỉ ngơi cho khỏe!" Tô Thành xua tay, ý bảo Tô Hàng đưa bọn nhỏ về, ông không thể để chúng phải ngủ chen chúc như vậy được nữa!"Thôi được, còn có Lâm Giai nữa mà! Một lát con để nàng đưa bọn nhỏ về trước đi!" Nghe vậy, Tô Hàng đành bất đắc dĩ lên tiếng. Cạch cạch ~ "Sao thế? Ba! Ba tỉnh rồi ạ?" Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Giai từ ngoài cửa đi vào, vừa hay nghe được tiếng của Tô Hàng ngoài cửa. "Vừa hay nhắc đến con, ba với ba chồng hợp ý muốn con đưa mấy đứa nhỏ về nghỉ ngơi trước đi!" Tô Hàng nói ngay, hắn ở lại đây chăm sóc Tô Thành thuận tiện hơn, Lâm Giai có vẻ không thích hợp. "Vâng! Được thôi, chỉ sợ mấy đứa nhóc không chịu về thôi." Nghe vậy, Lâm Giai gật đầu, không khỏi cười khổ một tiếng, nếu chúng có chịu về thì tối qua nàng đã đưa chúng về rồi. Một lát sau, Tứ Bảo là người đầu tiên tỉnh, lúc Tứ Bảo tỉnh thì cũng làm ồn không nhỏ, chỉ một cái xoay người thì mấy anh em tỷ muội còn lại cũng bị đánh thức. "Ông nội, ông tỉnh rồi à!" Tam Bảo từ trên giường bò dậy, lon ton chạy đến bên Tô Thành hỏi."Ừ! Tiếu Tiếu ngoan! Ông nội không sao, lát nữa cùng các anh chị và em về có được không?" Tô Thành xoa đầu Tam Bảo, cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn."Dạ! Vậy là tối qua mẹ không có gạt tụi con, xếp t·h·i·ê·n chỉ hạc cho ông nội thật sự có thể giúp ông mau khỏe!" Tam Bảo nghe thấy Tô Thành không sao thì mừng rỡ nhảy cẫng lên, miệng không ngừng lẩm bẩm."Vậy tụi mình về rồi lại xếp thêm chút nữa, chúc ông nội mau xuất viện!" Nhị Bảo ra vẻ người lớn gật đầu, có vẻ tán đồng với ý kiến của Tam Bảo. "Nè! Đều ở đây hết, để gần ông nội có khi còn tốt hơn nữa!" Tứ Bảo lại càng trực tiếp hơn, từ ngoài cửa mang tất cả số t·h·i·ê·n chỉ hạc tối qua xếp vào hết, đặt ở tủ đầu giường bên cạnh Tô Thành."Mấy đứa ngoan quá!" Nhìn cảnh này, Tô Thành sao còn không hiểu ý của mấy đứa nhỏ, trong lòng nhất thời có một dòng nước ấm áp chảy qua. Quả nhiên, thấy Tô Thành tỉnh rồi, mấy đứa nhỏ không còn nằng nặc đòi ở lại với ông nữa, theo Lâm Giai về nhà. Vừa về đến nhà, Lâm Giai đã nhanh chóng đeo tạp dề vào rồi đi ngay vào bếp."Mẹ ơi! Tụi con vừa mới ăn xong mà?""Đúng đó! Bà ơi, ông bà nội nói là họ cũng đã ăn ở ngoài rồi, còn nấu cơm làm gì?" Ngũ Bảo và Nhị Bảo xông đến, không khỏi nghi hoặc hỏi. "Chắc là ba với ông nội còn chưa ăn gì đó, một lát nữa mẹ làm chút mang qua cho họ!" Lâm Giai vừa làm vừa cười giải thích cho hai đứa nghe. "Hóa ra là vậy ạ!" "Vậy tụi con cùng giúp mẹ nấu cơm nha!" "Con cũng muốn nữa..." Nghe vậy, mấy đứa còn lại cũng nhao nhao chạy đến, muốn cùng Lâm Giai nấu cơm. "Được! Nhưng phải cẩn thận đó, chú ý an toàn!" Lâm Giai không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận