Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1540: Đi ra ngoài đắp người tuyết

Chương 1540: Đi ra ngoài đắp người tuyết
Còn chưa đợi Cung Thiếu Đình nói hết câu, đã bị Tô Hàng ngắt lời ngay."Không có nhưng nhị gì hết, thời gian thi điêu khắc băng không phải đã bị hoãn tới ba ngày sau sao. Hiện tại trình độ điêu khắc băng của các ngươi đang ở mức bão hòa, không chỉ đơn thuần luyện tập là có thể trong thời gian ngắn có tiến bộ được."
"Vậy thì nghỉ ngơi một ngày cho đàng hoàng đi, như vậy cũng có thể thuận tiện cho các ngươi điều chỉnh trạng thái, ứng phó tốt hơn cuộc thi sắp tới." Dừng một chút, Tô Hàng nói thẳng. Nếu hắn không nói rõ với Cung Thiếu Đình, thì chắc chắn với tính tình của tiểu tử này, lại muốn lo chuyện vụn vặt.
Mà còn, hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, Tô Hàng cũng không dám để Cung Thiếu Đình lái xe tới nha. Hắn còn nhớ cảnh lần trước Cung Thiếu Đình lái xe bị tai nạn, nếu Tô Hàng đồng ý để Cung Thiếu Đình lái xe tới chỗ hắn luyện tập điêu khắc băng, e là Trương Vân sẽ là người đầu tiên không đồng ý, nói không chừng còn tới đôi co vài câu gì đó."Dạ được rồi, sư phụ, con biết rồi." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình gật đầu, sau đó nói.
Lúc này hắn cũng buông tạp niệm trong lòng, tính nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, sau đó chuẩn bị chiến đấu cho trận chung kết ba ngày sau đó.
Lúc mới bắt đầu, Cung Thiếu Đình vốn có chút thiếu tự tin, cảm thấy khó chạm tới giải nhất điêu khắc băng, thậm chí còn hơi e dè. Nhưng bây giờ, hắn có đủ tự tin đứng trên sàn đấu điêu khắc băng, tranh ngôi vị quán quân bảng trưởng thành cùng các thí sinh khác.
Không nghi ngờ gì nữa, biến chuyển của hắn trong khoảng thời gian này rất lớn. Mà điều này không chỉ do hắn chăm chỉ luyện tập và cố gắng học điêu khắc băng, đồng thời còn bởi vì sự dốc lòng dạy bảo của Tô Hàng. Nếu đổi một người khác đi dạy, Cung Thiếu Đình chắc chắn không thể trong thời gian ngắn có những biến chuyển và tiến bộ lớn như vậy, thậm chí còn lợi hại hơn cả những tuyển thủ có thâm niên luyện tập điêu khắc băng nhiều năm.
"Ừm..." Tô Hàng gật đầu, sau đó lại nói thêm hai câu với Cung Thiếu Đình, rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi giúp Lâm Giai thu dọn sơ qua bát đũa trên bàn, Tô Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Bảo đã cùng mấy đứa em khác đang nô đùa trong sân. Lục Bảo dù là con gái, nhưng cũng cùng Nhị Bảo, Đại Bảo, Tứ Bảo trượt ván trên sân. Còn Tam Bảo và Ngũ Bảo thì đang đắp người tuyết. Người tuyết này cũng là lần trước khi tuyết rơi, Tô Hàng dạy chúng làm, nên chúng cũng không còn vụng về nữa.
"Lát nữa cũng đi dạo trong sân..." Ngay sau đó, Tô Hàng thầm nói. Anh định đợi giúp Lâm Giai thu dọn xong phòng thì cũng ra sân một chút. Dù sao thì lâu lắm rồi mới có tuyết lớn thế này, tranh thủ dịp này đắp người tuyết, cùng bọn nhỏ chơi đùa cũng là một ý kiến hay.
Một lát sau, Tô Hàng giúp Lâm Giai dọn dẹp xong bát đũa."Có muốn cùng ra ngoài chơi với bọn nhỏ không, hai vợ chồng mình cùng nhau đắp một ông người tuyết khổng lồ chẳng hạn."
Vừa đi, Tô Hàng vừa nói với Lâm Giai, bày tỏ ý tưởng của mình."Ừm... Được thôi, nhưng em phải chờ một chút, em tính nằm trên giường đọc sách một lúc rồi mới ra." Lâm Giai suy nghĩ rồi đồng ý, nhưng cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đọc sách hôm nay, phải đọc sách thêm một chút nữa đã.
"Ừ." Tô Hàng không nghĩ nhiều, quay đầu đi ra ngoài sân. Vừa ra đến sân, đám trẻ đã chú ý đến anh."Ba ba, ba ba!""Ba ba, sao ba lại ra đây?""Ba ba, ba muốn cùng chúng con đắp người tuyết sao..." Đám trẻ nhao nhao xông tới, vây quanh Tô Xán, giống như một đám chim sẻ nhỏ, ríu rít không ngừng.
"Được rồi, ba ra đây là để cùng các con chơi đó, nhưng ném tuyết thì thôi, ba có thể giúp các con đắp người tuyết." Nghe vậy, Tô Hàng kéo đám trẻ lại gần, vừa cười vừa nói. Sức của mấy đứa trẻ làm sao so được với anh, nếu lỡ khi ném tuyết, sơ ý dùng lực quá mạnh thì lại làm chúng bị đau.
"A a, vậy ba ba, chúng ta cùng đi đắp người tuyết thôi..." Nghe vậy, đám trẻ gật đầu, rồi lôi kéo Tô Hàng đi về phía sân trống phía trước. Ban đầu, bọn trẻ nghe Tô Hàng không chơi ném tuyết với chúng thì hơi thất vọng, nhưng sau khi nghe thấy anh có thể giúp chúng đắp người tuyết, đứa nào cũng vui vẻ hẳn lên.
Lúc này, ở trong sân, Tam Bảo và Ngũ Bảo đã hợp sức làm được một người tuyết, nhưng vẫn còn là một bán thành phẩm. Mặc dù thân người tuyết và đầu đã được đặt lên rồi, nhưng mắt mũi thì vẫn chưa có, nhìn hơi đơn điệu. Nhưng cách đây không lâu, Tam Bảo đã chạy vào phòng bếp lấy một củ cà rốt và một ít cúc áo không dùng nữa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận