Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 295: Làm đồ cưới

Chương 295: Làm đồ cưới
Đối với Lục Bảo mà nói, cá chép rõ ràng là một đồ vật mới lạ. Bởi vì trước đó, nàng chưa từng thấy cá chép còn sống. Làm quen thì ngược lại là gặp qua. Nhưng mà hài tử nhỏ như vậy, căn bản không thể liên tưởng sự làm quen với sự sống. Cuối cùng, hiếu kỳ vẫn đánh bại sợ hãi. Đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm cá chép một hồi, Lục Bảo xoay người, hai tay nhỏ hướng về phía cá chép vẫy bắt. Nhưng vì bị ba ba ôm nên nàng cố gắng rất lâu vẫn không sờ được cá lớn.
"Ngô a!"
Quay đầu nhìn ba ba, Lục Bảo kêu lên một tiếng.
Nghe vậy, Tô Hàng cười ôm nàng chặt hơn.
"Lục Bảo, không được chạm vào."
"Ngô..."
Thấy ba ba không cho mình chạm vào cá lớn, đôi lông mày nhỏ nhắn thanh tú của Lục Bảo nhíu lại.
Một bên ông chủ nhìn thấy, không nhịn được cười nói: "Nếu mà chạm vào, sẽ bị cá cắn vào tay đó."
"..."
Nghe được giọng ông chủ, Lục Bảo lại chớp mắt, nhìn chằm chằm ông chủ. Một giây sau, nàng nhanh chóng đứng lên, lại vội vàng rúc vào người ba ba, ôm chặt lấy cổ ba ba.
Nhìn ánh mắt có chút khiếp đảm của Lục Bảo, ông chủ cho rằng tướng mạo của mình làm nàng sợ hãi, bất đắc dĩ cười.
Thấy ông chủ không thoải mái, Tô Hàng áy náy cười nói: "Xin lỗi, Lục Bảo nhà tôi tương đối nhát gan, trừ tôi và vợ tôi, cùng cha mẹ chúng tôi ra, gặp người khác dễ bị sợ hãi."
"Không sao không sao."
Nghe vậy, ông chủ không để ý khoát khoát tay. Hắn lại sờ đầu một cái, bất đắc dĩ cười nói: "Thật ra thì, ngay cả con của tôi khi còn bé cũng sợ tôi." "Mặt mũi của tôi trông có chút dữ dằn, cũng là chuyện không thể làm khác."
"Tướng mạo đâu có nghĩa là tất cả."
Nhìn ông chủ, Tô Hàng khẽ cười.
Thấy ba ba cười với ông chủ, Lục Bảo cũng quay đầu lại, nhìn nụ cười trên mặt ông chủ. Đôi mắt to vô tội chớp chớp, cô nhóc vừa mút nắm tay nhỏ, vừa rúc vào lòng ba ba.
Nhìn chằm chằm ông chủ một lát, nàng dường như phát hiện ra thúc thúc này không xấu, trong mắt cũng bớt chút khiếp đảm.
"Như vậy, nói đi nói lại, nhờ có vẻ mặt dữ dằn của tôi mà chẳng có tên trộm nào dám nhòm ngó sạp hàng của tôi cả, ha ha."
Ông chủ cười hào phóng, sau đó đi đến trước bể nước, hỏi: "Một con cá chép thôi sao?"
"Ừ, một con là được." Tô Hàng gật đầu.
"Được!"
Ứng một tiếng, ông chủ nhìn chằm chằm vào bể nước một hồi, rồi chọn trúng một con cá chép to mọng, dứt khoát ra tay bắt.
Cá chép bị bắt lại, vùng vẫy một hồi, bắn lên một đám bọt nước.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Bảo cúi đầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng. Vảy cá được chiếu sáng lấp lánh.
Cá chép tràn đầy sức sống giãy giụa, thân thể mập mạp không ngừng vặn vẹo trong tay ông chủ.
Bộp bộp bộp!
Đến khi bị ông chủ đặt lên thớt, cá chép vẫn vùng vẫy, thân cá đập vào thớt kêu bộp bộp.
Mắt dõi theo cá chép nằm trên thớt, Lục Bảo trợn mắt nhìn, dường như sắp không chớp mắt nổi.
Thấy vậy, ông chủ cẩn thận hỏi Tô Hàng: "Cần tôi xử lý luôn không? Hay là anh muốn mang sống về?"
Nếu xử lý tại chỗ, hắn cần đập chết con cá trước. Làm chuyện này ngay trước mặt một đứa bé, có vẻ không tốt lắm.
Tô Hàng cũng nghĩ đến điểm này. Nhìn Lục Bảo trong lòng vẫn còn nhìn chằm chằm vào cá chép, hắn nói với ông chủ: "Tôi mang sống về, về nhà xử lý."
"Được, tôi cho vào túi cho anh."
Cười cười, ông chủ xé một cái túi lớn nhất, cho cá chép vào, sau đó buộc chặt túi lại. Cá chép tuy vẫn đang vùng vẫy rất mạnh, nhưng không thể nào thoát khỏi túi.
Đem cái túi đã đóng gói kỹ này cất vào một cái túi lớn khác, xác định cá chép sẽ không thoát được, ông chủ mới đưa cá chép cho Tô Hàng.
"Lần sau muốn mua tôm cá tươi lại đến nhé."
"Được."
Tô Hàng cười với ông chủ, nhận cá chép trả tiền, mang theo Lục Bảo đi đến chỗ mua đồ ăn.
Lục Bảo dựa trên vai ba ba, nghiêng khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con cá chép lớn đang bơi trong nước. Lại nghiêng đầu nhìn ông chủ kia đang vẫy tay với mình, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra. Nụ cười trong trẻo đáng yêu khiến ông chủ sững sờ, trên mặt cũng nở một nụ cười.
...
Một đường về đến nhà làm cơm xong, cùng các trưởng bối dùng bữa xong xuôi, Tô Hàng đi đến một căn phòng ngủ nhỏ, gọi điện thoại cho vị phó cục trưởng cục cảnh sát quen biết trước đó, hỏi thăm về chuyện của tên gây chuyện.
Nhưng do chuyện này không phải do cục cảnh sát này phụ trách, nên vị phó cục trưởng này cũng không biết nhiều, nhưng cũng đã hứa với Tô Hàng sẽ giúp hắn hỏi rõ chi tiết vụ này từ cục cảnh sát đang phụ trách.
Tạm thời xử lý xong chuyện này, Tô Hàng tiếp tục bận rộn với những việc riêng.
Ngày thứ hai, sau khi đến trường giải quyết xong một vài việc, buổi chiều hắn trực tiếp đến chợ vải lớn nhất Thượng Hải.
Vì không phải cuối tuần nên trong chợ vải cũng không có nhiều người. Bên trong khu thương mại to lớn như vậy, cửa hàng nối tiếp nhau. Có chỗ bán vải bông sợi đay, có chỗ bán lụa tơ tằm, có chỗ bán các loại vải sa chế. Tóm lại. Cho dù muốn mua loại vải nào thì ở đây đều có thể tìm được.
Nhìn lướt qua các cửa hàng, Tô Hàng cẩn thận quan sát một chút, cuối cùng chọn một cửa hàng bán các loại vải tơ lụa. Trong cửa hàng có một nữ chủ đang ngồi, vì không có khách nên cô ấy đang cầm điện thoại xem video.
Thấy có khách vào, cô ấy vội vàng đặt điện thoại xuống đứng dậy.
"Chào anh."
Cô ấy cười với Tô Hàng, giọng nói thân thiết: "Anh muốn mua gì?"
Nhìn một vòng quanh cửa hàng, xác định chất lượng tơ lụa ở đây không tệ, Tô Hàng nói thẳng ý muốn: "Tôi cần gấm đỏ thẫm trang hoa, có không?"
Thấy Tô Hàng vừa mở miệng đã muốn gấm trang hoa đắt tiền, nữ chủ có chút sững sờ. Nhận ra ý định của Tô Hàng, cô ấy cười đáp: "Khách nhân là muốn dùng làm áo cưới phải không? Trong tiệm của tôi có đấy."
Trang hoa là loại gấm hoa có công nghệ chế tác phức tạp nhất, vì không thể dùng máy móc nên chỉ có thể làm thủ công. Vì gấm trang hoa có giá rất đắt nên người mua cũng không nhiều. Nếu mà nhập nhiều hàng thì có khả năng bị ế, nên cửa hàng cô ấy không nhập nhiều loại gấm này.
"Đưa cho tôi xem qua trước đi." Tô Hàng gật đầu.
Nghe vậy, nữ chủ không do dự nữa mà vội vàng lấy gấm trang hoa bị cất lâu trong góc ra, cẩn thận đặt trước mặt Tô Hàng.
Nhìn gấm trang hoa đỏ thẫm trước mắt, Tô Hàng tỉ mỉ quan sát từng chi tiết nhỏ của tấm gấm này. Thỉnh thoảng hắn nhìn vào những đường thêu trên đó để đánh giá tay nghề của người đã thêu tấm gấm này.
Mặc dù chỉ là quan sát sơ qua nhưng Tô Hàng có thể nhận thấy, người thêu tấm gấm này hẳn là một người theo đuổi sự hoàn mỹ. Trên tấm gấm trang hoa, từng đường kim mũi chỉ đều thêu rất cẩn thận, hầu như không có chỗ nào sai sót. Trên nền tơ lụa đỏ thẫm, dùng kim tuyến thêu lên hình tường vân và kim phượng, trông rất đoan trang và trang trọng.
Thấy Tô Hàng là người am hiểu hàng, nữ chủ cười nói: "Bản thân tôi là người Thục, quen biết với những người thợ thêu trang hoa lão luyện." "Tấm gấm trang hoa này chính là tôi mua từ chỗ họ." "Tôi có thể khẳng định, tấm gấm trang hoa này tuyệt đối là hàng tốt nhất trong cả khu chợ này." "Nếu như khách nhân dùng để làm áo cưới, thì không có gì thích hợp hơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận