Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 366: Càng giống là hôn lễ hiện trường?

"Chương 366: Càng giống là hôn lễ hiện trường?"
"Mấy người này muốn làm gì vậy?"
"Không biết, hình như là muốn bố trí cái gì đó ở hiện trường thì phải?"
"Hiện trường hoạt động? Hoạt động gì? Chúng ta không có nhận được tin tức có hoạt động nào mà."
"Chẳng lẽ là trường học chuẩn bị cho các học trưởng, học tỷ sắp tốt nghiệp một buổi hoạt động?"
Mấy học sinh nhìn mấy công nhân không ngừng chuyển đạo cụ màu đỏ xuống xe, không nhịn được dừng lại.
Cùng lúc đó, người ở hai chiếc xe con phía trước cũng đi xuống.
Từ chiếc xe đầu tiên bước xuống là Diêu Văn Phong, Trịnh Quốc Đào cùng Trịnh Nhã Như.
Từ chiếc xe thứ hai bước xuống là Ngô Thụy Hâm, Ngô Bỉnh Phi và Dư Thịnh.
Sau khi xuống xe, trong mắt Trịnh Quốc Đào lộ ra một tia hoài niệm.
"Đã thật lâu rồi không có quay lại đây..."
"Ba, ba là sinh viên của Giao Đại sao?"
Trịnh Nhã Như bên cạnh có chút ngơ ngác nhìn cha mình.
Ngẩn người, Trịnh Quốc Đào trầm giọng nói: "Ta không nói với ngươi sao?"
"...Không có."
Nghe vậy, Trịnh Nhã Như không chút do dự lắc đầu.
Hơi nhớ lại một chút, Trịnh Quốc Đào khẽ ho một tiếng rồi xua tay nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là trước giúp Tô tiên sinh bố trí tốt hiện trường hôn lễ."
"Đúng đúng đúng..."
Thấy ba mình cố ý bỏ qua chủ đề, Trịnh Nhã Như cũng không hỏi nữa.
Ngay lúc này, Ngô Thụy Hâm dẫn theo con trai mình là Ngô Bỉnh Phi và Dư Thịnh đi lên phía trước, đến bên cạnh ba người.
Nhìn các công nhân đang chuẩn bị, Ngô Thụy Hâm hơi nghi hoặc hỏi: "Tô tiên sinh muốn tổ chức hôn lễ trong trường, phía trường học có biết chuyện này không?"
"Biết, Tô tiên sinh nói đã sớm liên lạc với hiệu trưởng rồi." Diêu Văn Phong vừa nói vừa cười ha ha.
Về chuyện này, lúc đầu hắn cũng có chút lo lắng.
Sợ chuyện làm được một nửa, đột nhiên phát hiện phía trường học không cho phép.
Nhưng theo những gì hắn biết, phía trường học đã rất vui vẻ đồng ý.
"Tô tiên sinh nói thế nào cũng mang lại một chút vinh dự cho trường học." Dư Thịnh cười nói thêm vào: "Loại chuyện này cũng sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến trường học."
"Phía nhân viên trường học đồng ý cũng là chuyện bình thường."
"Ừm, xác thực."
Trịnh Nhã Như vẻ mặt thành thật gật đầu, nói: "Ta nghe tiểu Giai nói, Tô Hàng còn là sinh viên tốt nghiệp ưu tú năm nay."
"Ha ha, Tô tiên sinh lợi hại mà."
Diêu Văn Phong sờ râu, cười gật đầu.
Cùng lúc đó, Ngô Thụy Hâm nhìn xung quanh hỏi: "Cha mẹ của Tô tiên sinh và Lâm tiểu thư khi nào tới?"
"Bọn họ phải đợi lát nữa." Trịnh Nhã Như liếc nhìn tin nhắn Lâm Giai gửi, nói: "Thím và chú muốn dẫn cả các con cùng đến, cho nên sẽ đến chậm hơn một chút."
"Thì ra là vậy."
Nghe vậy, Ngô Thụy Hâm gật đầu.
Trịnh Nhã Như lại liếc nhìn điện thoại, nói với cha bên cạnh: "Ba, con đi qua bên tiểu Giai giúp đỡ trước đây."
"Đi đi!" Trịnh Quốc Đào nghe xong vui vẻ khoát tay.
Ở đây có bọn họ là đủ rồi.
"Có chuyện gì thì gọi điện cho tụi con nha!"
Lại dặn cha mình một câu, Trịnh Nhã Như hướng phía dãy nhà học chạy tới.
Mấy người ở đây nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu chỉ huy công nhân bận rộn.
… Ngay tại vị trí cách đó không xa, một đám giáo viên học sinh thỉnh thoảng dừng lại chăm chú quan sát.
Nheo mắt nhìn mấy người cẩn thận một lúc, một thầy giáo vỗ vỗ vào vai một thầy giáo bên cạnh, chỉ vào Dư Thịnh hỏi: "Người kia có phải là Dư viện trưởng của bệnh viện trung tâm Thượng Hải không?"
"Để tôi xem đã..."
Người thầy giáo được hỏi vội vàng lau kính mắt, sau đó đeo lại kính, cẩn thận nhìn về phía Dư Thịnh.
Mắt khẽ nheo lại, tiếp đó trừng lớn mắt, hơi kinh ngạc nói: "Đúng là Dư viện trưởng rồi."
"Dư viện trưởng sao lại ở đây?"
"Chẳng lẽ trường mình lại mời đến tham gia hoạt động sao?"
"Vậy mà bên viện y của mình không có nhận được thông tin gì."
"Không phải...Chủ yếu là...Người đứng cạnh Dư viện trưởng, hình như có chút quen mắt."
Một thầy giáo bên cạnh khẽ ho một tiếng cắt ngang lời bọn họ, chỉ vào hướng Ngô Thụy Hâm: "Các cậu không thấy người kia quen mắt sao?"
Nghe vậy, mấy người kia đều hướng về phía Ngô Thụy Hâm nhìn.
Nhìn chằm chằm một hồi, một thầy giáo trong số đó giật mình trừng lớn mắt.
"Tôi biết ông ấy là ai rồi!"
"Ai?"
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc, những người khác lập tức nhìn về phía thầy giáo đó.
Hít một hơi, thầy giáo đó nghiêm túc nói: "Ông ấy là Ngô Thụy Hâm, chủ tịch công ty dược phẩm có hạn của Thượng Hải."
"Ngô Thụy Hâm?"
Nghe được cái tên này, mấy người có chút quen tai.
Nhưng khi nghĩ lại kỹ thì lập tức phản ứng kịp.
"Lại là ông ấy à?"
"Nghe nói ông ấy không hay tham gia hoạt động lắm mà?"
"Cái này thì không rõ, có thể là có nguyên nhân đặc biệt."
"Còn mấy người kia..."
Một thầy giáo khác chỉ vào hướng Diêu Văn Phong và Trịnh Quốc Đào nói: "Mấy người đó chắc cũng không đơn giản đâu? Có thể cùng với người như Ngô Thụy Hâm, Dư Thịnh cười nói vui vẻ như vậy."
Vì mấy giáo viên này không có tiếp xúc giới sưu tầm nên đối với Diêu Văn Phong và Trịnh Quốc Đào khá nổi tiếng trong giới sưu tầm, bọn họ ngược lại không biết.
Không phải bọn họ không biết thì tất cả mọi người đều không biết.
Mấy sinh viên khoa lịch sử đi ngang qua, sau khi thấy Diêu Văn Phong liền có chút dừng chân.
"Vị kia có phải là Diêu lão tiên sinh không?"
"Hình như là vậy..."
"Gần đây khoa mình có triển lãm đồ cổ sao?"
"Không có mà, đâu có nhận được tin tức gì."
"Vậy Diêu lão tiên sinh sao lại ở đây?"
Nhìn chằm chằm vào Diêu Văn Phong, hai sinh viên có chút mờ mịt nói chuyện với nhau.
Sở dĩ bọn họ nhận biết được Diêu Văn Phong, là vì trước kia khoa lịch sử đã từng tổ chức triển lãm đồ cổ, có mời Diêu Văn Phong mang đồ cổ mình sưu tầm đến triển lãm.
Lúc đó, gần hơn một nửa số đồ cổ triển lãm là do Diêu Văn Phong cung cấp.
Vì vậy để lại ấn tượng sâu sắc cho các sinh viên khoa lịch sử.
"Trường học lần này mời đến không ít nhân vật lớn."
Nhìn Diêu Văn Phong và những người đang chỉ huy công nhân bố trí hiện trường, các giáo viên và sinh viên xung quanh bàn tán.
"Nhưng nếu bọn họ là do trường mời đến, tại sao phải đích thân tham gia vào việc bố trí hoạt động tại hiện trường?"
Một sinh viên trong đó, nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Vừa rồi, bọn họ tập trung sự chú ý vào Diêu Văn Phong và những người kia nên không nghĩ tới vấn đề này.
Hiện tại nghĩ lại, điều này thật sự đáng nghi.
Nếu bọn họ thật sự là do trường học mời đến, sao lại phải đích thân tham gia bố trí sân bãi?
Điều này có vẻ quá không hợp lý.
"Còn có một việc..."
Người sinh viên đầu tiên đặt ra nghi vấn nhìn chằm chằm vào khu vực sân bãi dần hình thành, nhíu mày nói: "Các cậu nhìn kỹ lại xem, có cảm thấy sân bãi hoạt động này có chút kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ?"
Sau câu nói này, những người khác lập tức nhìn toàn bộ khu vực sân bãi từ góc nhìn vĩ mô.
Nhìn chằm chằm một hồi, mọi người lại lần nữa ngẩn người.
Thật sự rất kỳ lạ.
Hệ màu vui mừng này… Cách bố trí lộng lẫy này… Nói là sân bãi hoạt động, giống như càng giống hiện trường hôn lễ thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận