Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1031: Còn biết trả giá

"Ta tuyên bố, người thắng trận trong cuộc thi đấu lần này là tuyển thủ số 6, Tô Trác!" Sau một thoáng dừng lại, trọng tài liền trực tiếp tuyên bố kết quả trận đấu, tiện thể giơ tay Tứ Bảo lên, để biểu thị rằng cậu ấy đã giành được chiến thắng.
"A a!" Đến lúc này, Tứ Bảo mới cười vui vẻ, tay hình như cũng không còn đau nữa.
"Mau nhìn mau nhìn, Tiểu Trác thắng rồi kìa!"
"Ta có vẻ chưa từng nói là hắn không thắng đâu? Khả năng đấm đá của hắn rất lợi hại đó!"
"Đây là thi đấu, sao có thể giống như đấm đá bình thường được chứ..."
Đám nhóc nhìn thấy Tứ Bảo nhẹ nhàng chiến thắng trong cuộc thi đấu thì cũng tranh nhau chúc mừng, còn vui vẻ hơn cả chính bọn họ thắng trận.
"Xem đi, ta đã nói Tiểu Trác không có vấn đề gì mà, chẳng phải đã thắng dễ dàng rồi sao?" Tô Hàng cũng đi đến bên cạnh Lâm Giai an ủi, giống như đang xác nhận lại lời nói của mình.
Từ tình hình thực tế cho thấy, Tứ Bảo đúng là đã dễ dàng thắng được trận đấu này, gần như chỉ là chuyện trong hai lần đối mặt.
"Ừm!" Lâm Giai không nói thêm gì, trong lòng quả thực không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng của cô bây giờ thực sự có chút mâu thuẫn, một mặt thì hy vọng Tứ Bảo có thể thắng được trong cuộc thi, có thể giành được một vị trí tốt trong giải đấu võ thuật lần này, có chút tiền đồ, mặt khác thì lại không muốn Tứ Bảo ra sân thi đấu, nhỡ mà bị thương thì cô sẽ đau lòng c·hết mất!
"Được rồi, hôm nay Tiểu Trác không có chút nào căng thẳng, con cũng yên tâm đi, buổi chiều còn có trận đấu thứ hai đấy!" Tiếp đó, Tô Hàng lại an ủi một câu, hoàn toàn không để ý đám nhóc đang kêu la om sòm bên cạnh.
"Tiểu Trác, làm tốt lắm!" Cùng lúc đó, huấn luyện viên cũng đến đón Tứ Bảo vừa mới từ trên võ đài bước xuống, ông cũng không kìm được mà lên tiếng khen ngợi.
Động tác gọn gàng vừa rồi của Tứ Bảo khiến ông không khỏi vỗ tay khen hay dưới khán đài, thậm chí ông còn tưởng rằng cậu đã học được hết những tinh túy mà mình đã dạy.
"Bingo! Hạ gục hắn rồi!" Tứ Bảo xuống võ đài cũng vui vẻ ra mặt, miệng còn lẩm bẩm.
"Hả..." Nghe vậy, huấn luyện viên cũng lộ vẻ mặt cổ quái, không khỏi nghĩ lại đến cảnh tượng vừa rồi trên khán đài.
"Được rồi, đây chỉ mới là trận đầu thôi, con cũng không được kiêu ngạo, đi thôi, ba mẹ con đang ở đằng kia đợi đấy!" Sau đó, huấn luyện viên gọi Tứ Bảo một tiếng, rồi đưa cậu đi về hướng Tô Hàng.
Lúc Tứ Bảo cùng huấn luyện viên đi tới thì Tô Hàng và Lâm Giai đã chờ sẵn ở cửa ra vào sân thi đấu.
Các trận đấu phía sau không có Tứ Bảo tham gia, đối với Tô Hàng và Lâm Giai thì xem cũng không có ý nghĩa gì lớn, chỉ đơn giản là một đám trẻ con thi thố thôi, ngược lại mấy nhóc kia lại tỏ ra vô cùng hào hứng, nhưng đành phải bị Tô Hàng và Lâm Giai cứng rắn kéo đi.
Nói đến đây, thì phải nói Tô Hàng và Lâm Giai có chút tiêu chuẩn kép, con của người khác bất kể là thắng hay thua thì dù sao cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Buổi trưa.
Ban đầu Tô Hàng muốn dẫn Tứ Bảo và cả nhà đi ăn ở nhà hàng Michelin của Hoắc Bá Đặc, nhưng lại bị huấn luyện viên ngăn cản.
"Sao vậy? Đồ ăn ở đó có vấn đề gì sao?" Tô Hàng không khỏi nghi ngờ hỏi, còn tưởng là chuyện của nhà hàng.
"Không không không! Chẳng phải bây giờ đang là tình huống đặc biệt sao, tôi đã chuẩn bị sẵn những món ăn tốt cho sức khỏe cho cuộc thi đấu, trong hai ngày thi đấu này tốt nhất là không nên ăn mấy món lộn xộn!" Huấn luyện viên liên tục xua tay, rồi giải thích.
"À à, thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi!" Tô Hàng khẽ gật đầu, vừa rồi vì Tứ Bảo thắng cuộc thi nên cao hứng suýt chút nữa quên mất chuyện này.
"Hả?" Nghe vậy sắc mặt của Tứ Bảo lập tức trở nên u ám, vừa nãy còn đang thầm vui mừng vì sắp được đi ăn tiệc, thì giờ đây sự khác biệt này tựa như từ trên đường rơi xuống địa ngục vậy.
Cậu thừa biết những món ăn tốt cho sức khỏe kia là gì, Tứ Bảo thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải huấn luyện viên đã cố tình làm cho mình, không ăn hết rồi cố ý hành hạ cậu hay không.
"Có thể không ăn được không?" Tứ Bảo tội nghiệp hỏi, vừa nghĩ đến những ngày tiếp theo phải trải qua cùng mấy món ăn tốt cho sức khỏe kia, cậu không khỏi ủ rũ tinh thần.
"Không thể được!" Huấn luyện viên trực tiếp cự tuyệt, chuyện này không có chút khả năng thương lượng nào.
"Tiểu Trác ngoan nhé, đợi con thi đấu xong ba sẽ dẫn con đi ăn tiệc có được không?" Cách của Tô Hàng có phần uyển chuyển hơn một chút, ít nhất là để Tứ Bảo dễ dàng chấp nhận hơn.
"Không chỉ là dẫn con đi ăn tiệc, mà còn tiền tiêu vặt tháng sau của con sẽ tăng gấp đôi!" Lúc này Lâm Giai cũng tham gia vào, bày tỏ nói, đưa ra một lời hứa hẹn nhất định sẽ thưởng.
Điều này khiến mắt Tứ Bảo sáng lên, nếu vậy thì cộng thêm tiền thưởng chiến thắng trong cuộc thi bếp vương mà cậu nhận được từ Tô Hàng sáng nay, thì tháng sau cậu cũng có thể xem như một tiểu phú hào, ít nhất là trong đám nhóc kia là như vậy.
"Vậy ba ơi, lần trước con muốn cái đồ chơi Transformers kia..." Tiếp đó, Tứ Bảo lại nói nhỏ một tiếng, ý nghĩa đằng sau không cần nói ai cũng biết.
"Tên nhóc này, còn biết mặc cả với ba mày ở đây nữa hả?" Tô Hàng sững sờ, khi kịp phản ứng lại cũng chỉ biết cười khổ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận