Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 661: Tiểu hài tâm tư, ngươi đoán không ra

"Ngươi thật sự kết hôn nhanh bảy năm rồi à?" Một nam đồng học từng tiếp xúc với Tô Hàng kinh ngạc nhìn hắn, khó tin hỏi lại lần nữa.
Lần này, Tô Hàng chỉ bình tĩnh gật đầu.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, nam đồng học lắc đầu nói: "Bọn mình đều cho rằng cậu sẽ không kết hôn sớm như vậy đâu, kết quả không ngờ, cuối cùng không kết hôn lại là bọn mình."
"Các cậu vì sao lại nghĩ vậy?" Tô Hàng khẽ cười.
Một nam đồng học khác thở dài, giải thích: "Lúc trước cậu không phải nói, mình sẽ không dễ dàng kết hôn sao?"
"Mà còn lúc đó, cậu..."
Nam đồng học nói đến đây, ánh mắt có chút né tránh, ngượng ngùng nói tiếp lời còn dang dở.
Nhưng dù hắn không nói thẳng, Tô Hàng cũng hiểu ý hắn.
Hồi cấp 3, bản thân đúng là có chút ăn chơi.
Nghĩ lại cũng đúng thôi.
Thời cấp 3, bản thân cũng không hề nghĩ sẽ sớm kết hôn như vậy.
"Duyên phận tới, liền quyết định kết hôn." Tô Hàng nói xong, cầm chén trà lên.
Hơi nhấp một ngụm, hắn lại đặt chén xuống.
Trà này, hương vị thật sự không ổn.
Lá trà không tốt, cách pha cũng không được.
Thấy Tô Hàng có vẻ không muốn uống trà, Viên Côn ngồi cạnh đặt một cốc thủy tinh không trước mặt hắn, cười hỏi: "Uống nước không?"
"Ừ." Gật đầu, Tô Hàng để chén trà qua một bên.
"Tô Hàng, cậu và bà xã có con cả rồi à?" Viên Côn tùy tiện tìm đề tài hỏi thăm.
Liếc nhìn hắn, Tô Hàng điềm nhiên đáp: "Chắc chắn là có con rồi."
"Bé trai hay bé gái?" Lý Đào Ninh hiếu kỳ hỏi dồn.
Nhấp thêm ngụm nước, Tô Hàng thản nhiên nói: "Cả bé trai lẫn bé gái đều có."
"Con cái song toàn à, thật tốt." Lý Đào Ninh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tớ cũng muốn một bé gái, một bé trai."
"Kết quả sinh hai đứa, đều là bé trai..." Nói rồi, cô lại thở dài.
Nghe lời cô ấy nói, Tô Hàng cũng không nói nhiều, chỉ cười nhạt một tiếng.
Trong khi ba người đang trò chuyện vui vẻ, Triệu Tiêm Tiêm cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp.
Nàng cũng giống những người khác, cho rằng Tô Hàng sẽ không dễ dàng kết hôn.
Hơn nữa, nàng vẫn nghĩ mình là người để lại ấn tượng khá sâu sắc đối với Tô Hàng.
Dù sao lúc trước khi nàng đưa thư tình cho Tô Hàng, Tô Hàng không hề vứt thư đi như với những lá thư khác.
Kết quả không ngờ.
Tô Hàng không những kết hôn, thậm chí đã quên nàng.
Nhưng Triệu Tiêm Tiêm không biết, Tô Hàng sở dĩ không vứt là vì lúc đó Chu Phàm vừa tìm hắn có việc, hắn tiện tay nhét vào túi cặp bên cạnh, rồi quên luôn.
Còn về ý tứ khác, chỉ là do nàng tự tưởng tượng ra mà thôi.
"Tiêm Tiêm cũng vẫn chưa kết hôn mà." Lý Đào Ninh cười tủm tỉm nhìn Triệu Tiêm Tiêm, mang theo vài phần chế giễu.
Hồi cấp 3, cô đã không thích Triệu Tiêm Tiêm, cảm thấy nàng ta quá giả tạo.
Rõ ràng tâm tư đầy mình, cả ngày cứ làm ra vẻ mình đúng, kỳ thực lại mang đến rất nhiều phiền phức cho người khác, nhưng luôn cho rằng bản thân là người tốt bụng.
Hồi cấp 3, có lần trong lớp có hoạt động, rõ ràng cô là người được giao trách nhiệm, kế hoạch đã nghĩ xong, kết quả Triệu Tiêm Tiêm thấy chỗ này không ổn, chỗ kia không được, cuối cùng dứt khoát lên kế hoạch lại một lần nữa, trực tiếp loại bỏ cô - người lập kế hoạch ban đầu - ra ngoài.
Thì thôi đi. Cuối cùng trong quá trình hoạt động, lớp vì kế hoạch của Triệu Tiêm Tiêm mà gây ra không ít trò cười.
Mà Triệu Tiêm Tiêm thì lại nhận lỗi nhanh, không ít người còn cảm thấy cô đáng thương, không cố ý, thế là bỏ qua cho cô.
Từ đó về sau, Lý Đào Ninh tràn đầy ác cảm với Triệu Tiêm Tiêm.
Lần này thấy Triệu Tiêm Tiêm chịu quả đắng, trong lòng cô sảng khoái vô cùng.
Nghe ra giọng điệu giễu cợt của Lý Đào Ninh, Triệu Tiêm Tiêm càng dùng sức cắn chặt môi, mặt cũng tái đi.
Thực ra mấy năm nay, nàng cũng không phải là không tìm bạn trai.
Có điều, dù tìm người thế nào, quay đi quay lại vẫn thấy kém Tô Hàng.
Cho nên đến tận bây giờ, đã hai mươi tám tuổi, nàng vẫn chưa có nổi một người bạn trai.
Vốn chỉ muốn nhân dịp mọi người về trường cũ họp lớp, có cơ hội làm quen lại với Tô Hàng.
Kết quả không ngờ, Tô Hàng không những kết hôn mà con cái cũng đã có rồi.
Nàng cả đời xuôi gió xuôi nước, muốn gì có đó.
Lần đầu tiên gặp phải cú sốc lớn như vậy, trong lòng đừng nói là uất ức cỡ nào.
Thấy sắc mặt Triệu Tiêm Tiêm càng lúc càng khó coi, Lý Đào Ninh nhún vai, không phản ứng nàng ta nữa.
Dù sao, cô chỉ muốn thấy vẻ khó chịu của Triệu Tiêm Tiêm, chứ không định làm nàng ta thê thảm quá.
Thấy bây giờ thế này, trong lòng cô đã hả dạ, coi như xóa hết những ân oán trước kia.
"Lý Đào Ninh, cậu đúng là rảnh!" Thấy Triệu Tiêm Tiêm bị Lý Đào Ninh chọc tức, Lưu Phương Phương trực tiếp mỉa mai Lý Đào Ninh một câu.
Nghe vậy, Lý Đào Ninh liếc cô nàng một cái, sau đó tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Liếc qua tình hình của bọn họ, lông mày Tô Hàng hơi nhướn lên một chút, sau đó mặt không đổi sắc thu ánh mắt lại.
Đúng lúc hắn có chút lười trò chuyện tiếp, cửa Bồng Lai Các đột nhiên bị mở ra lần nữa.
Ngay sau đó, Chu Phàm liền ôm con, sau đó dẫn theo vợ Kỷ Hiểu Thiến cùng đi vào.
"Mọi người đến gần hết rồi à?"
Ngạc nhiên nhìn khắp phòng, ánh mắt Chu Phàm chuyển, trực tiếp rơi vào Tô Hàng.
"Tô Hàng, cậu đến sớm vậy?"
"Sớm sao?" Tô Hàng liếc đồng hồ, trêu chọc: "Đều đã mười một giờ rồi, cậu lại đến muộn, có thể ăn cơm trưa được rồi."
"Bọn mình không phải định vừa ăn trưa vừa trò chuyện sao?" Chu Phàm cười ha ha, dẫn Kỷ Hiểu Thiến ngồi cạnh bên Tô Hàng.
Từ khi lấy vợ, có con, hắn cũng trở nên trầm ổn hơn nhiều.
Thấy con trai có vẻ hơi bất an khi đối diện với nhiều người xa lạ là các cô dì chú bác, hắn trực tiếp ôm con vào lòng.
"Phi Phàm, chào chú Tô đi con."
"... "
Tiểu gia hỏa vừa tròn chín tháng, chớp đôi mắt giống hệt ba, ngơ ngác một hồi.
Nghe ba lại nói một tiếng "chú", nó mới mở cái miệng nhỏ, cố gắng tập nói.
"Xốp giòn... xốp giòn..."
"Ừ, Phi Phàm nhà mình biết gọi chú rồi à?" Tô Hàng cười nhìn Phi Phàm, trong đầu vô thức vang lên cảnh mấy nhóc nhà mình cũng bằng từng này lúc trước.
Lúc bọn nó bằng chừng này, cũng đã biết gọi những âm tiết đơn giản rồi.
"Hôm nay ba ba con cho con ăn mặc đẹp trai quá." Thấy Phi Phàm vẫn nhìn mình, Tô Hàng cười khen.
Tiểu gia hỏa có vẻ hiểu, lập tức cười hớn hở để lộ răng sữa.
"Nó chỉ thích người khác khen nó đẹp trai, khen nó xinh gái." Chu Phàm im lặng nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, thở dài: "Thích người khác khen nó đẹp trai, tao có thể hiểu."
"Nhưng cái xinh gái là chuyện gì vậy?"
"Tâm tư của trẻ con, mày không hiểu, mãi mãi không đoán ra được đâu." Tô Hàng lắc đầu, cười nói: "Tiểu Nhiên lúc còn bé, còn thích tao nói nó là gấu nhỏ cơ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận