Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1101: Vẫn là sợ phụ huynh a!

"Ngươi mà còn không đến, ta đã định coi ngươi là kẻ hèn nhát, không dám tới đây." Đại Bảo miệng cũng chẳng hề nể nang ai, nói thẳng lời chế nhạo.
Hắn đến sớm hơn Trương Thốc Xúc một chút, ở đây chờ khá lâu mới thấy bóng người.
"Hừ! Chẳng phải là đến vừa đúng giờ sao? Ngươi phách lối cái gì?! "
Đối diện, Trương Thốc Xúc nghe vậy, cũng hừ lạnh một tiếng, khí thế không hề thua kém Đại Bảo. Nếu không phải sáng nay bị ba ba mụ mụ giữ lại, bắt ăn điểm tâm xong mới được ra ngoài, hắn đã đến sớm rồi.
"Chẳng phải cũng vừa kịp giờ sao? Nói không chừng cũng vì sợ nên ngươi mới đến muộn vậy!"
Đại Bảo cũng không chịu nhường lời nào đáp lại, lập tức bầu không khí trở nên căng như dây đàn.
"Đáng ghét! Ngươi mới sợ."
Trương Thốc Xúc ghét bị người khác nói nhát gan, lập tức xông lên, túm lấy cổ áo Đại Bảo, làm bộ muốn đánh.
Đại Bảo cũng chẳng phải tay vừa, quay lại ôm lấy tấm thúc đẩy, ghì chặt hắn.
Trong chớp mắt, hai đứa trẻ đã xông vào đánh nhau, toàn là chiêu thức trẻ con.
Nhưng Đại Bảo dù sao cũng thường nhìn Tứ Bảo luyện tập, trước kia theo Tô Thành tập thái cực này nọ. Cho nên thể lực và kỹ năng của hắn vẫn nhỉnh hơn Trương Thốc Xúc một chút, lúc này chiếm thế thượng phong.
Thấy vậy, một bên Cung Thiếu Đình vừa xót con mình, vừa xót con của sư phụ, cả hai mà xảy ra chuyện gì đều làm anh lo lắng.
"Sư phụ, thế này được chưa? Con không chờ được nữa, hai đứa này cứ đánh nhau thế thì quá rồi."
Cung Thiếu Đình vội nói một câu, rồi không đợi Tô Hàng trả lời, vội lao lên.
"Hai đứa ranh con, ở đây làm gì đó? Mau buông ra!"
Cung Thiếu Đình đi tới chỉ tay vào hai người quát lớn.
Sự xuất hiện đột ngột của người và âm thanh kia, dọa cho Đại Bảo và Trương Thốc Xúc giật mình, nhưng vẫn không có động tĩnh buông tay.
"Biểu ca! Sao huynh lại ở đây?"
"Cung thúc thúc..."
Đại Bảo và Trương Thốc Xúc thấy rõ người đến thì gần như đồng thanh hô lên, cả hai đều nhận ra Cung Thiếu Đình.
"Hai đứa còn biết ta hả? Được rồi, đừng đánh nữa, buông tay ra."
Cung Thiếu Đình tức giận dạy dỗ một câu.
Hai đứa này thật bướng bỉnh, thế mà vẫn cứ túm chặt lấy nhau, không chịu buông tay.
"Con không, muốn buông thì cũng là nó buông trước!"
"Dựa vào cái gì? Ngươi buông trước..."
Không những không buông, hai đứa còn phản bác lời của Cung Thiếu Đình.
"Ta, ta..."
Lúc này Cung Thiếu Đình bị cảnh này chọc tức á khẩu, há to miệng muốn nói gì nhưng lại không thể thốt ra lời. Sớm biết thế anh đã không vội chạy ra như vậy, vẫn là sư phụ bình tĩnh hơn. Mình chạy ra trước, hai tiểu quỷ này chẳng nể mặt mũi mình chút nào, làm anh không biết phải xuống nước thế nào.
"Được rồi, hai đứa cũng vừa vừa thôi, ta vừa hay có thể chụp hai đứa đánh nhau."
Ngay khi Đại Bảo và Trương Thốc Xúc còn đang giằng co, Tô Hàng cũng từ một bên đi ra, khiến Đại Bảo tròn mắt kinh ngạc.
Lão ba sao cũng tới?!
"Tiểu Thần, nếu các ngươi không chịu buông tay, ta sẽ gửi ảnh này cho mụ mụ ngươi, còn một tấm thì để Cung Thiếu Đình đưa cho gia trưởng Trương Thốc Xúc..."
Sau đó, Tô Hàng không chút hoang mang giơ điện thoại lên, nói.
Nghe vậy Đại Bảo và Trương Thốc Xúc lập tức hốt hoảng.
"Không muốn!"
Cả hai đồng thời hét lên, vội buông nhau ra, cuối cùng tách nhau.
Cao tay! Đúng là cao tay.
Ngoài tầm mắt của Đại Bảo và Trương Thốc Xúc, Cung Thiếu Đình vội giơ ngón tay cái lên với Tô Hàng, chiêu này của Tô Hàng thật tuyệt. Hai đứa nhóc này đánh nhau thì cứ đánh nhau, cuối cùng vẫn sợ bố mẹ.
Cung Thiếu Đình vừa định lao vào cưỡng ép tách hai đứa ra, nhưng một biện pháp cứng rắn như vậy, e rằng sẽ chỉ khiến hai đứa nhỏ thêm bất mãn. Nhỡ đâu, đợi Tô Hàng và Cung Thiếu Đình vừa đi, hai đứa lại xông vào đánh nhau, thì chẳng hay ho gì.
Nhờ Tô Hàng dọa cho một phen, Đại Bảo và Trương Thốc Xúc đã chịu buông tay, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn nhau, hận không thể xông vào cắn xé đối phương.
"Hai con là bạn học, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, sao lại hẹn đánh nhau thế này?"
Tô Hàng như không thấy mùi thuốc súng giữa hai đứa, lại truy hỏi nguyên nhân.
"Hừ!"
Trương Thốc Xúc hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
"Là hôm qua, tụi con đá bóng trên sân, rồi sau đó..." Ngược lại là Đại Bảo, có chút ngập ngừng, rồi thuật lại đại khái chuyện xảy ra hôm qua.
"Hả..."
Nghe Đại Bảo kể lại xong, Tô Hàng cũng hơi ngớ người. Xét trên góc độ của hai đứa trẻ, thì thật ra việc các bé làm không có gì sai, chỉ là cách xử lý có hơi quá cực đoan thôi.
"Sư phụ, cái này..."
Cung Thiếu Đình bất đắc dĩ nhìn Tô Hàng, anh cũng là lần đầu xử lý chuyện này, nhất thời không biết làm thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận