Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 765: Thật chỉ là một kiện rất thông thường việc nhỏ

Chương 765: Thật chỉ là một chuyện nhỏ rất bình thường
"Văn minh Maya là một nền văn minh cổ xưa duy nhất trên thế giới sinh ra ở rừng nhiệt đới, đồng thời, người Maya cũng là những người có trí tuệ nhất vào thời điểm đó..."
Tô Hàng vừa nhớ nội dung trong sách, vừa thỉnh thoảng nhìn bốn tiểu gia hỏa.
Hắn vốn nghĩ mình đọc một lát, bốn tiểu gia hỏa sẽ nghe buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Kết quả các nàng càng nghe càng tỉnh táo, nghe đến cuối cùng thậm chí bắt đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi "vì sao".
"Ba ơi, nếu người Maya thông minh như vậy, vì sao nền văn minh của họ lại biến mất?"
"Hơn nữa trong sách nói là biến mất một cách thần bí, chẳng lẽ họ đột nhiên biến mất chỉ sau một đêm sao?"
"Có phải do gặp người ngoài hành tinh không? Họ chắc chắn bị người ngoài hành tinh mang đi!"
"Ba ơi, trong vũ trụ thật sự có người ngoài hành tinh sao? Ba đã thấy người ngoài hành tinh chưa?"
Hàng loạt câu hỏi của lũ tiểu gia hỏa cứ thế liên tiếp đặt ra.
Tô Hàng bất đắc dĩ nhìn các nàng, dứt khoát đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn các nàng nói: "Về người ngoài hành tinh, ta cảm thấy chắc là có."
"Dù sao vũ trụ rộng lớn như vậy, không thể chỉ có mình chúng ta tồn tại."
"Nhưng ba chưa từng thấy người ngoài hành tinh thật, sau này nếu các con có cơ hội, ngược lại có thể nghiên cứu về phương diện này, biết đâu sau này sẽ được gặp người ngoài hành tinh."
Biết ba cũng chưa từng gặp người ngoài hành tinh, bốn tiểu gia hỏa không khỏi thất vọng.
Lục Bảo lại quấn chăn nhỏ, rồi hỏi ngay: "Ba ơi, thế còn nền văn minh Maya thì sao? Vì sao lại đột nhiên biến mất?"
"Có thể là do người ngoài hành tinh, cũng có thể là vì nguyên nhân khác."
Tô Hàng nói xong, đứng dậy đi đến cạnh giường các nàng, vừa giúp các nàng sửa sang chăn màn, vừa nói: "Chính vì là những chuyện không có đáp án nên mới được xem là bí ẩn chưa có lời giải."
"Nếu ai cũng biết văn minh Maya vì sao biến mất, thì sự kiện này không còn là bí ẩn chưa có lời đáp nữa."
"Ưm... Cũng đúng."
Tam Bảo lẩm bẩm suy nghĩ, rồi nói ngay: "Ba ơi, trước đó con đọc được trong sách về bí ẩn cơ thể người tự bốc cháy, trong sách viết là có một số người đột nhiên bốc cháy, rồi sau đó bị thiêu chết."
Nói đến đây, tiểu gia hỏa rõ ràng khẩn trương nắm chặt chăn nhỏ, rồi nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, người thật sự có thể đột nhiên bốc cháy sao? Con có thể đột nhiên bốc cháy không ạ?"
"Sẽ không đâu."
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Tam Bảo, Tô Hàng ôn tồn nói: "Chuyện này rất rất hiếm khi xảy ra, chỉ cần các con chăm sóc tốt cơ thể của mình thì tuyệt đối sẽ không có chuyện đó."
"Chỉ cần chúng ta ngủ sớm dậy sớm, ăn uống đầy đủ, không kén ăn thì sẽ không có chuyện đó phải không ạ?" Tam Bảo vẫn không yên tâm hỏi lại lần nữa.
Tô Hàng nhẹ nhàng nhướn mày, rồi cười nói: "Đúng vậy, chỉ cần các con chăm sóc tốt cơ thể mình thì chắc chắn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó."
"Cho nên bây giờ, các con có nên đi ngủ chưa?"
Nói xong, hắn thuận tay chỉ vào đồng hồ treo tường.
Kim giờ đã chỉ giữa số mười và mười một.
Thấy đã 11:30, bốn tiểu gia hỏa nghĩ đến những lời vừa nói, vội vàng nhắm mắt lại.
Một giây sau, các nàng lại vội vàng mở to mắt, sau đó ăn ý nhìn về phía ba, ngọt ngào nói: "Ba ngủ ngon, ba cũng phải nghỉ ngơi sớm nhé, chăm sóc tốt cơ thể của mình."
Nói xong, các nàng lại một lần nữa nhanh chóng nhắm mắt.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của các nàng, Tô Hàng dở khóc dở cười tắt đèn phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng của các nàng.
Lũ tiểu gia hỏa cũng không cố gắng được lâu.
Sau khi ba rời đi không lâu, các nàng lần lượt mơ màng ngủ thiếp đi.
...
Những ngày tiếp theo, bọn họ ngoài việc học tập bình thường, chính là cố gắng học phần mềm.
Giữa chừng trải qua kỳ thi giữa kỳ, chậm trễ một đoạn thời gian.
Sau đó cuối cùng vào nửa tháng trước kỳ thi cuối kỳ, bọn họ thành công học được CAD và 3DMAX, sau đó dùng hai phần mềm này, thiết kế ra hình dáng căn phòng ngủ mình mong muốn.
"Ba ơi, khi nào chúng ta có thể chuyển đến nhà mới vậy?"
Lũ tiểu gia hỏa đưa bản thiết kế bố trí phòng của mình cho ba, liền bắt đầu mong chờ được chuyển đến căn phòng do mình thiết kế.
Nghe vậy, Tô Hàng tính toán thời gian, cười nhạt nói: "Đợi đến khi các con lên năm thứ tư, chúng ta sẽ chuyển đến nhà mới."
"Năm thứ tư..."
Nghe vậy, mấy tiểu tử bắt đầu đếm ngày trên đầu ngón tay.
Đếm một hồi, các nàng lập tức buồn bực nhăn mặt.
Tam Bảo gãi gãi đầu, mặt bất đắc dĩ nói: "Ba ơi, còn lâu nữa chúng ta mới lên năm thứ tư."
"Đợi con lên năm thứ tư, lỡ không thích nữa thì bố trí phòng hiện tại phải làm sao?"
"Đến lúc đó có thể thay đổi lại không ạ?"
Tiểu gia hỏa bĩu môi, lúm đồng tiền trên má đều nhăn lại.
Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn nàng, lắc đầu nói: "Cái này không phải muốn đổi là đổi, mỗi lần thay đổi xong thì phải mất rất lâu mới có thể ở được."
"Sao vậy? Chẳng lẽ căn phòng con thiết kế ra bây giờ không phải là thứ con thích nhất sao?"
"Là thứ con thích nhất mà..."
Mím môi nhỏ suy nghĩ một lát, Tam Bảo nói ngay: "Nhưng mà... Nhỡ lúc đó con lại thích thứ khác thì sao?"
Nghe vậy, Tô Hàng trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì đến lúc đó con chỉ có thể đến phòng của các chị hoặc em ở tạm một thời gian, sau đó chúng ta sẽ thiết kế lại phòng của con."
"A... Thôi được, đến lúc đó tính sau vậy."
Lắc đầu một cái, Tam Bảo lại lập tức nở nụ cười tươi, tiến lên làm nũng nói: "Ba ơi, ba có thể đồng ý với chúng con một chuyện không?"
"Ừm?"
Nhìn dáng vẻ tinh quái của tiểu gia hỏa, Tô Hàng lại nhìn Đại Bảo và những người còn lại, ra vẻ nghiêm túc nói: "Việc này còn phải xem các con muốn nói chuyện gì."
Thấy ba cẩn trọng như vậy, Tứ Bảo vội phối hợp với Tam Bảo nói: "Ba ơi, chỉ là một chuyện nhỏ rất bình thường thôi mà, ba đồng ý với tụi con đi."
Lục Bảo nháy mắt mấy cái, cũng xúm lại, mặt vô tội: "Thật sự chỉ là một chuyện nhỏ bình thường thôi, con có thể làm chứng."
"Ừ? ? ?"
Đối mặt với ba tiểu gia hỏa liên tiếp đảm bảo, Tô Hàng lại sinh nghi.
Bởi vì mỗi lần bọn họ nói với mình như vậy thì đều muốn làm những chuyện mà bình thường mình không cho phép bọn họ làm thường xuyên.
Ví dụ như thức đêm đến mười một, mười hai giờ.
Nghĩ một chút, Tô Hàng lại lần nữa lắc đầu, khẽ cười nói: "Không được, trước khi các con nói ra rốt cuộc muốn ba đồng ý chuyện gì, ba sẽ không đồng ý với các con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận