Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1272: Song phương đều chuẩn bị kinh hỉ

"Về việc giữ gìn hương vị, thật ra có một cách, đó là dùng giấy gói kẹo bọc lại, có thể đảm bảo ở mức độ cao nhất cảm giác và hương vị không bị mất đi." Đúng lúc này, Tam Bảo lại lên tiếng nói. Nàng đưa cho Hoắc Bá Đặc những chiếc bánh quy nhỏ kia, ban đầu không phải vì thích thú, mà là để hương vị và cảm giác của bánh kẹo không bị mất mát quá nhiều, vì thế mới nghĩ ra cách dùng giấy gói kẹo bọc lại."À ha, hiểu rồi, vậy nhị tỷ, em thấy những loại bánh kẹo đóng gói này đều kín mít, vậy tỷ làm sao cho bánh kẹo vào trong giấy vậy?" Ngũ Bảo gật đầu, sau đó hỏi, em ấy vẫn cảm thấy khá hứng thú về việc này."Đúng đó, tụi em cũng muốn biết, có thể giúp tụi em bọc những chiếc bánh quy nhỏ này không?""Em cũng muốn, em cũng muốn, em muốn ngày mai mang hai cái đi đưa cho bạn học." Ngay sau đó, Nhị Bảo và Lục Bảo cũng xúm vào nói."Để bọc được, cần có máy chuyên dùng để đóng gói bánh kẹo nhỏ, cái này là do trước đây chị tự bỏ tiền túi ra mua." Tam Bảo giải thích một chút, để mua cái máy nhỏ đó, chị đã nhịn tiêu vặt những hai tuần hơn đó."Nếu các em đều muốn bọc bánh quy nhỏ, vậy thì đi theo chị, nhưng các em đừng làm hư máy của chị đó." Sau đó, Tam Bảo mang theo mấy đứa em hướng về phòng ngủ của mình đi lên, vừa đi vừa dặn dò mấy đứa em một tiếng. Nghe vậy, đám nhỏ gật đầu, sau đó nhanh chân đi theo, ngay cả Đại Bảo và Tứ Bảo hai anh trai cũng không ngoại lệ. Đại Bảo và Tứ Bảo cũng không phải muốn đóng gói những chiếc bánh kẹo, bánh quy nhỏ trong tay cho thật tinh xảo đẹp mắt, chỉ là đơn thuần muốn đi xem thử cái máy đóng gói bánh kẹo kia như thế nào thôi. Rất nhanh, bọn họ đã ở trong phòng ngủ của Tam Bảo, sau đó, mấy người vây thành một vòng thế mà cầm cái máy đóng gói bánh kẹo chơi tiếp."Cho anh cho anh, để anh thử, để anh thử.""Cái này dùng sao vậy? Nhỏ Tiếu Tiếu chị lại chỉ em một lần nữa đi.""Oa, cảm giác thật thần kỳ, bánh kẹo mà chúng ta ăn là được làm như vậy sao..." Đám nhỏ từng đứa chơi quên cả trời đất, vốn có một đống lớn bánh quy nhỏ chưa được đóng gói, giờ phút này đều đã yên vị nằm trong bao bì. Hồi lâu sau, mãi cho đến khi Lâm Giai gọi bọn họ đi ra ăn cơm tối, đám nhỏ mới lưu luyến không rời buông máy đóng gói bánh kẹo, sau đó từ phòng ngủ của Tam Bảo đi ra ngoài. Sau bữa tối, Lâm Giai liền đuổi bọn nhỏ đi chuẩn bị kiến thức mới ngày mai cần học. Hôm sau, Lâm Giai đưa bọn nhỏ đến trường xong, liền về nhà thu dọn chải chuốt một chút rồi trực tiếp ra ngoài. Hôm nay nàng hẹn mẹ của Trương Thốc Xúc gặp mặt, muốn đem cây trâm mà Tô Hàng đã thiết kế xong xem như quà tặng cho bà ấy. Chuyện này, trước đây, Lâm Giai cũng từng nhắc qua đơn giản trước mặt mẹ Trương Thốc Xúc, mẹ Trương Thốc Xúc lúc đó liền nhận lời sẽ giúp Lâm Giai thiết kế một bộ quần áo à. Bất quá thời gian đã trôi qua lâu như vậy, vì việc thiết kế những đồ trang sức châu báu và trang phục như này đều cần có thời gian, nên hai người lúc gặp mặt cũng không thường nhắc đến. Đến nỗi hôm qua nếu không phải Tô Hàng đưa cây trâm cho Lâm Giai thì nàng cũng sắp quên mất chuyện này rồi. Rất nhanh, Lâm Giai đã đến quán cà phê quen thuộc mà ngày thường thường xuyên gặp mặt với mẹ của Trương Thốc Xúc. Hai người họ thường hay ở chỗ này uống một tách trà sữa hoặc cà phê, sau đó sẽ hẹn nhau cùng đến thẩm mỹ viện hoặc trung tâm thương mại đi dạo phố gì đó."Đến rồi! Chỗ này!" Lâm Giai vừa đến quán cà phê, mẹ của Trương Thốc Xúc liền thấy nàng, sau đó không ngừng vẫy tay về phía nàng, để nàng đi qua. Đi đến trước bàn mà mẹ Trương Thốc Xúc đã ngồi, Lâm Giai cũng theo đó ngồi xuống."Hôm nay có hơi xui xẻo đó, lúc ta vừa đến thì vị trí ở góc tường mà trước giờ chúng ta hay ngồi, đã bị người khác chiếm mất rồi." Bất chợt, mẹ của Trương Thốc Xúc giải thích. Lúc trước, hai người khuê mật hẹn nhau uống trà trưa đều sẽ ngồi cùng một vị trí. "Không sao, ngồi đâu cũng được mà." Lâm Giai xua tay, tỏ vẻ không để ý việc này. "Thôi, cũng không có gì, nhưng mà hôm nay có thể nói là ta chuẩn bị cho ngươi một bất ngờ nha." Ngay sau đó, mẹ Trương Thốc Xúc đột nhiên nói, một bộ dạng như muốn câu người ta vậy. Bất ngờ à, loại chuyện này tự nhiên là càng có mong chờ thì sau này cảm giác nhận được bất ngờ mới càng nhiều."Cái gì vậy?" Nghe vậy, Lâm Giai không khỏi tò mò hỏi, hứng thú của nàng cũng thực sự bị mẹ của Trương Thốc Xúc làm cho dâng lên."Ngươi đoán đi!" Mẹ của Trương Thốc Xúc lại trừng mắt nhìn, sau đó để Lâm Giai đoán. Lúc này bà ấy, trông không hề giống một người trưởng thành thành thục, thêm làn da và khuôn mặt được chăm sóc cực kỳ tốt, ngược lại càng giống như một thiếu nữ nhí nhảnh vậy. "Ừm... Ta đoán không được, nhưng mà hôm nay, ta cũng coi như chuẩn bị cho bà một bất ngờ đó." Lâm Giai suy nghĩ một chút, liền quả quyết từ bỏ, ngược lại lên tiếng. Nàng vốn từ trước đến nay không giỏi việc đoán những thứ này. Còn về bất ngờ mà Lâm Giai vừa nói, dĩ nhiên là cây trâm mà Tô Hàng đã thiết kế xong, rồi chuẩn bị mang đi tặng cho mẹ Trương Thốc Xúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận