Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 885:: Có gan liền tại chỗ này đợi

Chương 885:: Có gan thì cứ đứng đó mà chờ.
Theo góc nhìn của Lâm Giai, nàng cho rằng như vậy sẽ giúp Tứ Bảo và Lục Bảo dễ dàng tiếp thu hơn. Thế là, Lâm Giai vừa chơi vừa dạy dỗ hai bé Lưỡng Bảo. Theo nàng thấy thì hiệu quả rất tốt, Lưỡng Bảo trên đường đi đều liên tục gật đầu đồng ý, không còn làm ra hành động chống đối nào, xem như đã có một kết thúc.
Ngày chủ nhật hôm sau, Quách Kinh Lược có việc bận, Lục Bảo đành phải ở nhà, không đến nhà Quách quản lý học điêu khắc nữa.
"Nhanh lên! Đi nhanh lên!" Đại Bảo ở phía trước vẫy tay với Lục Bảo, bảo Lục Bảo đang đi theo phía sau nhanh chân lên. Hai người họ lúc này do Đại Bảo dẫn đầu đi ra ngoài chơi.
"Đợi một chút! Tới đây..." Lục Bảo đáp lời rồi vội theo sau, tay vẫn nắm chặt tiền riêng của mình.
Ra đến đường lớn, Lục Bảo liền có mục đích kéo Đại Bảo đi về một con hẻm nhỏ, càng đi sâu vào trong, xung quanh càng có nhiều hàng quán.
"Tiểu Nhiên! Không phải nói là đi chơi sao? Đây là muốn đi đâu vậy?" Thấy vậy, Đại Bảo không khỏi thắc mắc.
Đại Bảo cứ nghĩ Lục Bảo trước kia phải đi theo Quách Kinh Lược học điêu khắc, không có thời gian ra ngoài chơi, nên hôm nay mới đòi ra ngoài giải khuây, nhưng xem tình hình có vẻ không phải vậy!
"Hôm qua lúc Quách gia gia đưa ta về, ta thấy ở đằng kia có bán mứt quả, trái nào trái nấy to lắm đó!" Quả nhiên, Lục Bảo chỉ về phía trước, lại lắc lắc tiền tiêu vặt trong tay nói.
Đại Bảo lập tức hiểu ra, hóa ra không phải đi giải khuây, mà rõ ràng là đi ăn quà vặt!
Rất nhanh, hai người đã đến nơi, ở đó quả nhiên có một sạp bán mứt quả, giống như Lục Bảo nói, những xiên mứt quả ở trên đều to tròn, nhìn rất thèm ăn.
"Ôi! Hai bé đáng yêu quá, muốn ăn mứt quả không?" Chủ quán thấy Đại Bảo và Lục Bảo đến thì hỏi ngay, khách của ông thường là trẻ con cả.
"Vâng ạ! Con muốn mua hai cây!" Lục Bảo gật đầu, hào phóng mua hai cây, một cây cho Đại Bảo. Thời gian này, Lục Bảo luôn đi theo Quách Kinh Lược, nên tiền tiêu vặt gần như không dùng, so với Đại Bảo lúc này, có thể xem là một tiểu phú bà đấy!
"Được rồi, cầm lấy nè!" Ông chủ quán nhanh chóng lấy hai cây mứt quả đưa cho hai bé.
"Ực ~" Cổ họng Đại Bảo không thể kiềm chế mà khẽ động, chỉ nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng rồi.
Nhưng khi Đại Bảo và Lục Bảo vừa cầm mứt quả sắp ra khỏi hẻm thì bỗng có một đứa trẻ lớn hơn chút xông ra chặn hai đứa lại.
"Đưa mứt quả đây cho tao, không thì đừng hòng đi qua đây!" Đứa trẻ kia hung tợn nói với Đại Bảo và Lục Bảo, mắt thì từ đầu đã nhìn chằm chằm vào hai cây mứt quả trên tay hai đứa nhỏ.
"Không đời nào! Cút ngay đi!" Nghe vậy, Lục Bảo sợ hãi nép sau lưng Đại Bảo, còn Đại Bảo thì dứt khoát từ chối yêu cầu của đứa trẻ kia.
"Đã uống rượu thì phải chịu phạt!" Nghe vậy, sắc mặt đứa trẻ kia sa sầm, xông thẳng đến chỗ Đại Bảo và Lục Bảo. Hôm nay hắn đã ngồi ở chỗ này khá lâu, mãi mới gặp được hai đứa như Đại Bảo và Lục Bảo, hắn tự cho mình có thể dễ dàng giải quyết hai đứa nhóc này, nên đương nhiên không dễ gì bỏ qua.
"Hừ! Tiểu Nhiên, chạy nhanh..." Đại Bảo hừ lạnh một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lục Bảo. Đứa trẻ trước mắt trông ít nhất cũng học lớp năm, lớp sáu rồi, đánh nhau thì chắc chắn không lại, chỉ có cách cho Lục Bảo chạy trước, Đại Bảo mới không còn lo lắng mà có thể đánh nhau được.
"Ư..." Nhưng lúc này, Lục Bảo sợ hãi khác thường, sao dám bỏ Đại Bảo lại mà chạy một mình? Bất đắc dĩ, Đại Bảo đành tiếp tục che chắn trước mặt Lục Bảo, sau khi va chạm với đứa trẻ kia hai lần, liền bị hắn bắt được cánh tay.
"Đưa đây mau!" Đứa trẻ kia cười đắc ý, nhanh chóng đoạt lấy cả mứt quả đang ăn dở trên tay Lục Bảo và Đại Bảo.
"Hô ~ hô ~" Đại Bảo tức đến trợn mắt, nhưng không thể làm gì được. Vì tuổi tác chênh lệch, thể trạng hai người căn bản không cùng đẳng cấp, muốn giành lại là không thể.
"Có gan thì cứ đứng đó mà chờ, rồi chúng ta sẽ gặp lại!" Trước khi đi, Đại Bảo ném lại một câu đầy hăm dọa, trận này nhất định phải tìm lại, thiệt thòi lớn như vậy sao có thể bỏ qua được?
Nghe vậy, đứa trẻ kia ngẩn người ra, bỗng dưng thấy hơi sợ. Theo kiểu của Đại Bảo, rõ ràng là muốn đi gọi viện binh, lỡ như bị người lớn trong nhà đến thì hỏng bét.
"Chờ thì chờ, ai sợ mày!" Dù hơi sợ, nhưng đứa trẻ kia vẫn cố chấp trả lời.
Còn Đại Bảo thì sau khi kéo Lục Bảo mắt sưng đỏ về nhà, liền chạy thẳng đến phòng của Tứ Bảo.
Két két~
"Đại ca! Sao thế này? Còn Tiểu Nhiên mắt làm sao đỏ lên thế!" Vừa nhìn thấy Đại Bảo và Lục Bảo bước vào phòng, Tứ Bảo đã ý thức có chuyện không ổn, rồi liền hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận