Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1544: Cảm mạo tăng thêm

Sau đó, Lâm Giai liền kéo tay Lục Bảo, rồi đi về phía phòng ngủ của mình và Tô Hàng. Lục Bảo khả năng lớn là bị cảm cúm, nếu lại để Lục Bảo một mình ở phòng của mình, Lâm Giai có chút không yên tâm. Nàng muốn đưa Lục Bảo về phòng mình, rồi tự mình chăm sóc. Sau đó, trong phòng ngủ của Tô Hàng và Lâm Giai, Lâm Giai để Lục Bảo nằm trên giường, rồi ở bên cạnh vô cùng kiên nhẫn trông chừng Lục Bảo. Dù sao Lục Bảo đã cảm cúm, nàng cũng không tiện nói gì Lục Bảo, giờ chỉ mong Lục Bảo không bị nặng thêm, và mau khỏi. Chẳng mấy chốc, Tô Hàng cũng từ ngoài đi vào, tay cầm mấy lọ thuốc lớn nhỏ. Hiện tại chỉ có thể trông chờ vào mấy loại thuốc cảm này, có thể làm chậm và khống chế một chút bệnh tình của Lục Bảo. "Nào, Tiểu Nhiên ngoan, uống thuốc này đi." Tô Hàng giúp Lục Bảo rót chút nước ấm, sau đó đưa thuốc cảm đến trước mặt Lục Bảo. "Ưm ~" Nhìn thấy mấy viên thuốc đủ màu sắc kia, Lục Bảo mím chặt miệng, mặt lộ ra vẻ khổ sở. Mấy viên thuốc này vị đều chẳng dễ chịu gì, có khi còn đắng đến khó nuốt. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hàng và Lâm Giai, Lục Bảo đành kiên trì nuốt hết chỗ thuốc đó. Còn mấy bảo khác thì núp ngoài cửa nhìn vào, bọn chúng cũng có chút lo lắng cho Lục Bảo. "Được rồi, sau khi uống thuốc xong, hôm nay con cứ ở trên giường nghỉ ngơi cho khỏe, đừng xuống giường chơi nữa." Thấy Lục Bảo uống hết thuốc, Tô Hàng dặn dò một câu, rồi mới quay người rời đi. "Tiểu Nhiên đang bị cảm cúm, hôm nay các con chơi bên ngoài cũng đừng ồn ào quá, tránh làm ồn đến Tiểu Nhiên nghỉ ngơi, biết chưa?" Ngay sau đó, khi đi ra cửa, Tô Hàng lại dặn dò. Bây giờ Lục Bảo cũng xem như một người bệnh, phải được ưu tiên hơn chút. "Dạ dạ, con biết rồi ba." "Ba yên tâm, bọn con tuyệt đối sẽ không ồn ào." "Vậy con vào phòng đọc sách đây..." Nghe vậy, từng đứa trong số các bảo đều vỗ ngực đảm bảo. Sau đó, bọn chúng tản ra mỗi đứa một việc. Và trong thời gian sau đó, mấy bảo đều đúng như lời đã hứa, ở ngoài hoàn toàn không phát ra một tiếng động nào. Thậm chí, hôm nay bọn chúng còn không mở TV, chỉ sợ làm ồn đến Lục Bảo đang nghỉ trong phòng ngủ. Là anh chị của Lục Bảo, mỗi đứa đều rất lo lắng, sợ bệnh tình của Lục Bảo vì vậy mà nặng thêm. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, tình huống của Lục Bảo vẫn tiếp tục diễn biến theo chiều hướng xấu. Sau khi ngủ không lâu, Lâm Giai đang canh giữ bên giường Lục Bảo phát hiện, thân thể Lục Bảo không ngừng run rẩy, miệng còn lơ mơ kêu lạnh. Ngoài ra, mặt Lục Bảo cũng càng lúc càng đỏ, trán cũng theo đó nóng lên. Thấy vậy, Lâm Giai lại lấy thêm một chiếc chăn mỏng tới, đắp lên cho Lục Bảo, mong em ấm hơn một chút. Nhưng tình hình cũng không vì thế mà khá hơn, Lâm Giai vội vàng mang khăn mặt ướt tới, chấm nước rồi đắp lên trán Lục Bảo. Chẳng bao lâu sau, Tô Hàng làm xong việc bên ngoài cũng đi vào. "Sao rồi?" Vào nhà, Tô Hàng khẽ hỏi, sợ làm phiền Lục Bảo đang ngủ say. Chưa kịp để Lâm Giai trả lời, Tô Hàng nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Giai, nhìn khung cảnh này, tim anh đã chùng xuống. Xem ra, tình hình trước mắt không được lạc quan cho lắm. "Nhiệt độ của Tiểu Nhiên càng ngày càng cao, con bé bị cảm nặng thêm rồi, phải làm sao bây giờ, phải làm gì bây giờ..." Lâm Giai quay lại nói, khóe mắt rớm lệ, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt. Giờ nhiệt độ cơ thể của Lục Bảo đã khoảng ba mươi tám độ, nếu còn không ngừng, nhiệt độ cứ tiếp tục tăng lên thì không ổn. "Ừm..." Nghe vậy, lòng Tô Hàng cũng trùng xuống, lần cảm này của Lục Bảo còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ. "Em giúp Tiểu Nhiên thay quần áo đi, anh đi lấy xe, chúng ta trực tiếp đến bệnh viện thôi, không thể chờ thêm được nữa." Rồi Tô Hàng quay lại nói. Trong nhà không có loại thuốc tương ứng, Tô Hàng lúc này không còn cách nào giúp Lục Bảo chữa bệnh. Tình huống như thế này, đưa thẳng đến bệnh viện truyền nước sẽ tốt hơn, nếu không càng kéo dài, với Lục Bảo mà nói, chỉ thêm nghiêm trọng và nguy hiểm. "Ừ, được." Nghe vậy, Lâm Giai gật đầu nặng nề, rồi vội vàng lấy quần áo từ trên giá. "Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên mau tỉnh lại, mẹ đưa con đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện khám nhé..." Ngay sau đó, Lâm Giai vừa lay người Lục Bảo, vừa nói. "Mẹ..." Nhưng Lâm Giai lay vài lần, Lục Bảo chỉ hé mắt ra một chút, miệng khẽ nhúc nhích. Nếu Lâm Giai không dựa vào khẩu hình của Lục Bảo, đã đoán được Lục Bảo đang nói gì, thì thật không biết nàng muốn nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận