Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1385: Đây là cái gì đầu óc a?

Chương 1385: Đây là cái đầu óc gì vậy?
Mặc dù Cung Thiếu Đình không nhìn thấy Tô Hàng giúp Trương công Chính xoa bóp điều trị, nhưng phía sau còn châm cứu, còn phải chờ một lát để giúp Trương công Chính lau người. Những điều này gộp lại, dường như cũng giống với lúc trước Tô Hàng giúp Lý Chính Thành điều trị. Theo quy luật này mà nói, việc Tô Hàng vừa nhắc nhở Trương công Chính có thể sẽ bị ngứa ngáy, rất có thể cũng giống lần trước điều trị cho Lý Chính Thành, không chỉ ngứa qua loa mà thôi.
"Phì! Cái gì mà không sai biệt lắm, khác nhau một trời một vực đấy, ngươi không phải bác sĩ nên không thấy được chỗ khác biệt đâu."
Nghe vậy, Tô Hàng không nhịn được bật cười, sau đó nhẫn nại giải thích.
"Chỉ nói riêng về các thủ pháp châm cứu, rồi còn châm vào huyệt nào, trình tự ra sao, dùng thuốc gì, rồi cả việc phối trộn các loại dược liệu nữa,...vân vân."
"Ngươi nói xem, chỗ nào giống nhau chứ?"
Dừng một chút, Tô Hàng lại nói thêm.
Tuy rằng lần này bệnh của Trương công Chính cũng giống Lý Chính Thành, đều bị liệt rồi nằm liệt giường không cử động được, nhưng bản chất hai trường hợp lại không giống nhau. Dù Tô Hàng dùng phương pháp trị liệu nhìn có vẻ tương tự, nhưng kiến thức chuyên môn trong đó lại khác xa.
"A a, sư phụ, ta hiểu rồi."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình dù vẫn chưa hiểu hết những gì Tô Hàng nói, nhưng giờ phút này chỉ cần gật đầu đồng ý là được. Những chuyện khác không cần để ý, thường ngày ở phòng làm việc của Tô Hàng gặp mấy thứ không hiểu, cũng không cần thiết phải hiểu, hắn gần như đều làm như vậy.
"Ừ, còn nhiều thứ ngươi phải học lắm."
Thấy vậy, Tô Hàng cũng gật nhẹ đầu, ra vẻ một người lớn dạy dỗ trẻ con.
"Hả? Sư phụ, chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta y thuật sao?"
Nghe vậy, mắt Cung Thiếu Đình lại sáng lên, hưng phấn hỏi.
Dù ban đầu hắn không có hứng thú đặc biệt với y thuật, nhưng giờ thấy Tô Hàng chữa bệnh thần kỳ như vậy, hắn cũng hơi động lòng.
"Đầu óc ngươi chứa cái gì vậy? ! !"
Nghe vậy, Tô Hàng không chút nể tình gõ vào đầu Cung Thiếu Đình một cái, mặt cũng theo đó đen lại.
Đầu óc Cung Thiếu Đình quả thực kỳ lạ, chỗ nào hắn nói muốn dạy y thuật chứ?
Ngay cả hai từ "y thuật" cũng không hề xuất hiện? !
"A a, ta biết rồi, sư phụ." Sau khi bị Tô Hàng gõ một cái, Cung Thiếu Đình mới hoàn hồn lại, rồi xoa đầu đáp. Cú gõ vừa rồi của Tô Hàng khá mạnh tay, Cung Thiếu Đình đoán chừng lát nữa trên đầu sẽ nổi lên một cục u.
"Đừng có cả ngày nghĩ vẩn vơ, ngươi ngay cả mấy cái thiết kế trang sức, điêu khắc ta dạy còn chưa học cho tử tế, đã nghĩ học cái khác?"
Sau đó, Tô Hàng quay đầu trừng Cung Thiếu Đình, lại dạy dỗ một tiếng.
Hắn còn nhớ lần trước, khi hắn trổ tài nấu nướng, Cung Thiếu Đình đã chạy ngay đến đòi học nấu ăn. Nhưng bị Tô Hàng lấy lý do là chưa tinh thông điêu khắc hay thiết kế trang sức để từ chối, không ngờ giờ tiểu tử này lại nhòm ngó y thuật của hắn.
Tóm lại, Cung Thiếu Đình vẫn khiến Tô Hàng đau đầu vô cùng. Người khác thì gặp cái gì thích cái đó, còn hắn thì gặp một đống, thích một đống, đúng là đồ kỳ hoa.
"Haizz ~"
Nhìn cảnh này, Cung Mậu Nhan và Trương Vân bất lực thở dài.
Bọn họ quá hiểu rõ tính nết con trai, từ nhỏ đã hay do dự không chuyên tâm. Trước đây Cung Mậu Nhan và Trương Vân cũng đã tốn không ít thời gian và công sức, để bồi dưỡng các loại hứng thú của Cung Thiếu Đình, còn cho đi học đủ loại lớp năng khiếu. Nhưng sau đó, do Cung Thiếu Đình không chú tâm, nên cơ bản không có hứng thú nào được bồi dưỡng, ngược lại chỉ tốn thời gian và công sức.
Đến cuối cùng, Cung Mậu Nhan và Trương Vân thậm chí đã buông xuôi Cung Thiếu Đình, mặc kệ hắn thích gì thì làm cái đó, nên mới thành ra bộ dạng này.
Tuy nhiên, qua buổi tiếp xúc ngắn ngủi hôm nay và tìm hiểu thêm về Tô Hàng, Cung Mậu Nhan và Trương Vân cũng coi như đã bước đầu hiểu rõ một chút về Tô Hàng.
Hai người bọn họ đều vô cùng vui mừng vì Cung Thiếu Đình đã gặp được một người thầy tốt tận tâm như Tô Hàng, nếu không thì không biết Cung Thiếu Đình sẽ cứ chơi bời lêu lổng đến khi nào nữa.
Lúc này, cũng bởi trò đùa của Cung Thiếu Đình, mọi người dường như đã quên mất Trương công Chính vẫn còn đang nằm trên giường bệnh chờ đợi, cũng bớt đi chút lo lắng và căng thẳng trong lòng.
Mãi đến mấy nhịp thở sau đó, từ trên giường Trương công Chính truyền đến một tiếng rên nhẹ, mọi người mới chuyển ánh mắt về phía Trương công Chính.
"Ui da ~ Ui da ~ "
Cảm giác tê dại truyền đến khắp người, khiến toàn thân Trương công Chính không ngừng ngứa ngáy khó chịu.
Cảm giác ngứa trên người cũng là một chuyện, trọng điểm là trong lòng hắn cũng ngứa ngáy không yên, muốn đưa tay lên gãi, nhưng lại cảm thấy toàn thân không còn bao nhiêu sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận