Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1365: Chính là đang làm nhục rượu ngon

"Chương 1365: Chính là đang làm nhục rượu ngon"
"Bình thủy tinh màu xanh đậm..." Nghe vậy, Cung Mậu Nhan đem câu nói này ở trong miệng cẩn thận phẩm vị một cái, tựa hồ đang hồi tưởng cái gì.
Có thể sau hai nhịp thở, ánh mắt của hắn liền ngay lập tức bắn ra vẻ kinh ngạc, phảng phất như nghe thấy chuyện không thể tin được gì đó.
"Ngươi xác định là cái bình thủy tinh màu xanh đậm đó?" Ngay sau đó, hắn có vẻ hơi kích động, lập tức túm lấy cổ áo con trai mình hỏi.
"Đúng vậy, ta xác định, cùng khẳng định, chính là cái bình thủy tinh đựng rượu màu xanh đậm mà trước đó ta cầm lên xem, rồi ngươi hung hăng giữ chặt ta, dạy dỗ ta một trận đấy." Cung Thiếu Đình gật đầu, sau đó bày tỏ nói, hắn vẫn còn nhớ rất rõ chuyện này.
Vẫn còn nhớ phụ thân mình trước đó đem loại rượu trân tàng đó bày ở trên giá sách, lúc đó hắn vì tò mò, liền cầm lên xem hai mắt, liền bị phụ thân hung hăng quở trách một trận. Nếu không có lúc ấy Trương Vân ngăn lại, thậm chí đến cả mông của mình có khả năng đã nở hoa một lần.
Lúc đó Cung Thiếu Đình thậm chí còn đang nghĩ, có khi nào cái bình rượu đó mới là con ruột của phụ thân không? !!
Mà từ lần đó về sau, cái bình thủy tinh màu xanh đựng rượu trên giá sách đó, liền bị phụ thân mình cất đi, hay là nên nói là giấu đi mới đúng. Làm như vậy, tự nhiên là để phòng Cung Thiếu Đình tìm tới, từ đó gây ra chuyện gì đó.
Nhưng lòng hiếu kỳ của con người là không cách nào bị dập tắt, từ sau khi bị Cung Mậu Nhan dạy dỗ một trận, Cung Thiếu Đình lại càng tò mò về cái bình rượu kia, thậm chí còn lén lút tìm kiếm qua một lần.
Đáng tiếc phụ thân hắn thực sự giấu quá kỹ, cuối cùng chẳng tìm được gì, nhưng chuyện này vẫn không hề ảnh hưởng đến việc Cung Thiếu Đình nhớ mãi không quên nó.
Cho nên ngày hôm qua, trong bữa tiệc tối mà Lý Chính Thành chuẩn bị, sau khi thật sự uống được loại rượu đó, Cung Thiếu Đình đã không nhịn được, cũng uống nhiều thêm một chút.
"Thế mà thật là sao? ! !" Nghe Cung Thiếu Đình thừa nhận, Cung Mậu Nhan không nhịn được kinh hô một tiếng, cả giọng nói của hắn cũng theo đó mà trở nên bén nhọn hơn mấy phần.
Rượu mà Cung Thiếu Đình vừa nhắc đến, Cung Mậu Nhan đương nhiên vô cùng trân trọng, cho nên mới vội vàng giấu nó đi sau khi Cung Thiếu Đình tỏ ra hứng thú với nó.
Với sự hiểu biết của Cung Mậu Nhan về Cung Thiếu Đình, đương nhiên hắn biết đứa con phá của nhà mình có bao nhiêu hiếu kỳ. Nếu không giấu đi, e rằng chẳng bao lâu nữa, rượu ngon trân tàng của mình sẽ bị uống sạch sành sanh.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao, cảm giác uống cũng không có khác biệt nhiều lắm so với rượu bình thường, chỉ là hương vị lưu lại trong miệng lâu hơn một chút, với lại..." Cung Thiếu Đình gật đầu, sau đó lại tự mình nói.
Nghe những lời này, mí mắt Cung Mậu Nhan giật liên hồi, sao hắn có chút muốn xông lên đánh cho thằng con trai thối nhà mình một trận vậy? ! !
Cung Thiếu Đình có lẽ không biết mức độ trân quý của loại rượu mà hắn cất giữ, nhưng Cung Mậu Nhan thì biết rõ. Sợ rằng trên đời này chỉ còn lại mấy bình như vậy, mỗi một bình đều vô cùng trân quý, hơn nữa còn đều thuộc loại có tiền cũng không mua được.
Cung Mậu Nhan cũng là trước đây trong một lần vô tình, mới có được một bình như vậy. Lúc đó sau khi có được, vào ban đêm thậm chí còn ôm bình rượu đi ngủ một đêm, bị Trương Vân lên án một thời gian dài.
Mà việc Cung Mậu Nhan ban đầu trong một khoảng thời gian bày một bình rượu ở vị trí dễ thấy trên giá sách, đương nhiên cũng là để khoe khoang với khách tới chơi nhà.
Từ đó có thể thấy, đủ thấy hắn trân trọng loại rượu đó đến mức nào.
"Haiz, đáng tiếc..." Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan không nhịn được thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy hai bình rượu trân quý như vậy, ngày hôm qua liền bị Cung Thiếu Đình uống uổng phí, trong lòng liền cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi. Không sai, hắn cảm thấy Cung Thiếu Đình uống loại rượu trân quý đó, chính là đang chà đạp hảo tửu, khiến hắn không còn nếm ra được mùi vị gì nữa.
Nếu biết sớm như vậy, ngày hôm qua hắn đã không ngại mặt dày, đi theo Cung Thiếu Đình cùng sư phụ hắn đến đó ăn ké một bữa rượu.
Đáng tiếc không có biết sớm, trên thế giới này vốn không có chữ "nếu như", hai bình rượu trân quý đó, cũng đã không thể trở lại.
"Đúng rồi, nhà Lý Chính Thành còn loại rượu mà ngươi nói không?" Sau đó, Cung Mậu Nhan lại hỏi thêm một tiếng.
Tuy rằng hắn đối với lời mà Cung Thiếu Đình vừa nói, vẫn có chút hoài nghi, nhưng liên quan đến rượu trân tàng yêu thích của mình, Cung Mậu Nhan vẫn là muốn hỏi thử một chút.
Nhỡ đâu còn thì nói không chừng có lúc nào đó hắn sẽ muốn đến thăm hỏi một phen, xem có mua thêm được một bình nữa mang về không. Đến lúc đó, cái bình trong nhà hắn vẫn cứ tiếp tục cất kỹ, còn bình mua về, hắn cũng sẽ phải nhấp nháp từ từ mới được.
Bất quá, kết quả chắc chắn sẽ khiến hắn thất vọng.
"Hình như không có, hôm qua họ có vẻ như nói chỉ có hai bình trân quý đó, để cảm ơn sư phụ ta, họ còn đem tất cả ra chiêu đãi ông ấy." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình lắc đầu, sau đó trả lời.
"Thế này sao..." Nghe vậy, Cung Mậu Nhan có chút thất vọng thì thầm một tiếng.
Chợt, sau khi thở dài một hơi, hắn cũng không truy hỏi thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận