Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 248: Ông ngoại đèn lồng đỏ

Chương 248: Ông ngoại đèn lồng đỏ Ánh đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào, khiến ba tiểu gia hỏa vốn đã ngủ say cũng nhao nhao tỉnh giấc. Nhìn cảnh tượng xung quanh xa lạ và náo nhiệt, mắt các bé tò mò mở to, đầu nhỏ liên tục chuyển động, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Bởi vì mấy đứa nhỏ bị tách ra ôm nên không gây ra quá nhiều ồn ào. Chủ yếu là do có quá nhiều người đến dạo miếu Thành Hoàng. Đầu người san sát nhau. Rất nhiều người chỉ mải ngắm cảnh đi đường, căn bản không để ý đến sáu đứa trẻ. Như vậy, ngược lại giúp Tô Hàng và Lâm Giai tiết kiệm được không ít phiền phức. Nếu không, bọn họ còn phải đề phòng người xung quanh chụp ảnh quay video.
"Nha nha ~" Nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa một cửa hàng, Đại Bảo có chút phấn khích duỗi bàn tay nhỏ ra. Đôi mắt to đen láy được ánh đèn lồng chiếu vào một tầng màu đỏ nhạt. Nhưng Lâm Bằng Hoài đang ôm Đại Bảo lại không để ý đến ánh mắt chăm chú của Đại Bảo vào những chiếc đèn lồng. Hắn cau mày nhìn chằm chằm những người phía trước, vừa bước lên phía trước, vừa nghĩ cách len qua giữa đám người này. Cơn hưng phấn vừa đến miếu Thành Hoàng đã bị biển người ở đây cuốn trôi hết.
"Ấy da da!"
Thấy chiếc đèn lồng sắp biến mất khỏi tầm mắt, Đại Bảo bắt đầu sốt ruột. Bé vừa nhìn chiếc đèn lồng vừa a nha a nha kêu, đồng thời duỗi một bàn tay nhỏ, vô thức vồ lấy râu trên mặt ông ngoại.
"Tê !"
Râu ria trên mặt bị kéo một cái đau điếng, cả khuôn mặt Lâm Bằng Hoài lập tức nhăn nhó. Hắn khó tin nhìn bàn tay nhỏ đang túm lấy râu mình, đau khổ giơ tay lên, vội vàng giải cứu râu mình ra khỏi bàn tay nhỏ đó.
"Đại Bảo, làm gì đấy?"
Xoa xoa cái cằm đau nhức, Lâm Bằng Hoài cau mày nhìn Đại Bảo. Lúc này Đại Bảo, ánh mắt nhỏ ngơ ngác, vẫn đang nhìn chăm chú vào hướng đèn lồng biến mất. Đột nhiên bị ông ngoại hung dữ giọng lớn tiếng quát một câu, nỗi ấm ức trong lòng Đại Bảo lập tức tăng lên gấp bội.
"A a..."
Bé đỏ vành mắt, tức giận a a gọi ông ngoại. Thấy Đại Bảo trước giờ ngoan ngoãn bỗng nổi cáu với mình, Lâm Bằng Hoài trực tiếp ngây người. Một cảm giác bực bội khó hiểu dâng lên, khiến lòng ông thêm vài phần tủi thân. Mình đã làm gì chứ? Mình không có làm gì hết mà. Vì sao thằng cháu lại tự nhiên nổi cáu với mình? Lâm Bằng Hoài mờ mịt nhìn Đại Bảo, có chút không biết phải làm sao.
Đại Bảo không thể nào hiểu được ý mình, nghĩ đến chiếc đèn lồng vừa rồi, trong lòng càng thêm ấm ức. Cái miệng nhỏ hơi trề ra, đôi mắt bé nhíu lại, trực tiếp không nhịn được mà khóc oà lên.
"Ô...ô a...nha nha..."
Cậu bé vừa khóc vừa nhỏ giọng gào thét. Vì bất đồng ngôn ngữ, Lâm Bằng Hoài càng không thể hiểu được ý nghĩ của Đại Bảo. Nhưng nhìn mặt bé con khóc đỏ lên, trong lòng ông không khỏi đau xót. Hốt hoảng, ông muốn dỗ dành Đại Bảo một chút. Nhưng những lời vừa nói ra miệng, bởi giọng nói nghiêm túc mà lập tức lạc điệu.
"Khóc cái gì? Nam tử hán đại trượng phu, không được khóc!"
Vừa nói, vẻ mặt Lâm Bằng Hoài lại càng thêm nghiêm nghị. Cộng thêm giọng điệu nghiêm khắc của ông, Đại Bảo lại càng cho là mình bị mắng, không những không được dỗ dành mà ngược lại còn khóc lớn hơn.
"Sao thế này?"
Tô Hàng cùng những người khác tiến lên, thấy Đại Bảo đang giãy giụa khóc trong lòng ông ngoại, nhất thời cũng cảm thấy khó hiểu. Bởi vì từ khi đi cùng ông ngoại, Đại Bảo vẫn rất ngoan, rất ít khi khóc. Tình huống khóc dữ dội như lần này lại càng chưa từng xảy ra.
"Ta cũng không biết, nó đột nhiên khóc lên."
Lâm Bằng Hoài nhíu chặt mày, giải thích với người bạn đời của mình.
Nghe vậy, Đường Ức Mai nghi hoặc nhìn Đại Bảo, nhận lấy đứa bé vào lòng.
"Không đúng rồi."
Bà thấy Đại Bảo vẫn còn đang khóc nấc lên, trong lòng một trận xót xa. Thời tiết bây giờ lạnh, mũi nhỏ của Đại Bảo đã bị lạnh đến hơi đỏ. Giờ đột nhiên khóc như vậy, lại càng đỏ ửng lên.
"Đại Bảo của chúng ta ngoan như vậy, sao lại tự dưng vô cớ mà khóc chứ?"
Đường Ức Mai ôm chặt Đại Bảo, lại nhìn về phía bạn đời: "Ông thật không làm gì cả à?"
"Chuyện như vậy ta có cần thiết phải lừa bà không?"
Lâm Bằng Hoài nói xong, mày hơi nhướn lên.
Lâm Giai thấy cha mẹ sắp bắt đầu cãi nhau, vội vàng tiến vào giữa hai người.
"Ba mẹ, đang yên đang lành đi dạo miếu Thành Hoàng mà, hai người đều bình tâm tĩnh khí một chút đi."
Nghe lời con gái, Lâm Bằng Hoài uất ức nhíu chặt đôi lông mày hoa râm, dứt khoát quay đầu đi.
Một bên, Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn bố vợ đang hờn dỗi, lại nhìn sang Đại Bảo. Được bà ngoại dỗ dành một chút, Đại Bảo đầu nhỏ tìm kiếm, lại cố gắng nhìn về phía đèn lồng. Vì góc độ không thuận lợi, bé miễn cưỡng nhìn thấy được một nửa chiếc đèn lồng. Nhưng chỉ nhìn thấy một nửa thôi cũng đủ làm cho bé vui vẻ.
"Khanh khách~"
Tiểu gia hỏa vừa nãy còn khóc rưng rức, đột nhiên liền cười tươi lên. Mọi người ngơ ngác nhìn bé, cuối cùng Tô Hàng cũng phát hiện ra nguyên nhân khiến Đại Bảo vừa khóc vừa cười.
"Có phải Đại Bảo nhà mình thích đèn lồng không?"
Tô Hàng nhận lấy Đại Bảo từ trong lòng mẹ vợ, xoay người bé lại, cố gắng để đèn lồng lọt vào tầm mắt của bé. Quả nhiên. Sau khi nhìn thấy đèn lồng, Đại Bảo lại lần nữa vui vẻ cười lên. Thấy vậy, Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn bố vợ vẫn đang còn hờn dỗi.
"Cha, chắc là vừa nãy cha đi nhanh, Đại Bảo không thấy đèn lồng, cho nên mới nổi cáu."
"..."
Lâm Bằng Hoài trầm mặt quay đầu nhìn lại, nghe được lời giải thích này, thần sắc lộ rõ vẻ bực dọc? Chỉ vì thế này thôi ư? Chỉ thế này thôi cũng có thể khiến tiểu gia hỏa này khóc thảm như vậy? Còn làm hại mình bị vợ mình lườm nguýt một trận. Nghĩ đến đây, Lâm Bằng Hoài chửi thề một câu. Nhưng khi ông nhìn Đại Bảo đang rúc vào lòng Tô Hàng, chăm chú nhìn chiếc đèn lồng đỏ cười không ngừng thì hiện tại ông lại không thể nào tức giận được.
"Chỉ là thích đèn lồng thôi sao..."
Không hiểu lầm bầm một mình, Lâm Bằng Hoài mày càng nhíu chặt lại.
"Ta đi một chút."
Đột nhiên nói thầm một câu, ông liền quay người, bước nhanh về phía trước đám đông. Động tác bất ngờ này làm Tô Hàng và mọi người sững sờ. Đến khi Tô Hàng và bọn họ trở lại bình thường, bóng dáng Lâm Bằng Hoài đã biến mất trong đám người.
"Ba hắn làm sao vậy? Sao lại tự dưng đi một mình thế?"
Tô Hàng nghi hoặc nhìn mẹ vợ, có chút không hiểu.
Nghe vậy, Đường Ức Mai bất đắc dĩ lắc đầu: "Chắc có lẽ còn đang giận dỗi chuyện vừa rồi ta hiểu lầm, đi một mình giải sầu thôi?"
"Cái này..."
Nghe lời giải thích này, lông mày Tô Hàng hơi nhíu lại. Anh luôn cảm thấy không phải vì nguyên nhân này. Bởi vì vừa rồi khi bố vợ rời đi, nhìn ông cũng không có vẻ gì là tức giận cho lắm.
"Không sao, ông ấy mang theo điện thoại mà, có thể liên lạc được."
Đường Ức Mai nói thêm một câu, rồi giục mọi người tiếp tục đi dạo, không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người. Dù sao thì việc đi dạo miếu Thành Hoàng này là do bà và Lâm Bằng Hoài đề xuất.
Nhưng khi mọi người vừa đi lên phía trước được vài chục mét, chuẩn bị vào một quán ăn nhỏ xem thử thì Lâm Bằng Hoài đột nhiên xuất hiện, bước nhanh trở lại. Ông từng đợt thở ra hơi nóng, mặt vẫn nghiêm túc như thường. Nhưng bàn tay đeo găng lại đang nắm chặt một chiếc đèn lồng đỏ đồ chơi.
Nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ này, Tô Hàng và những người khác đều sững sờ. Nhưng Lâm Bằng Hoài lại giống như không thấy ánh mắt của họ, nhanh chóng bước đến trước mặt Tô Hàng. Nhìn Đại Bảo đang rúc trong lòng con rể, vẫn đang chăm chú nhìn đèn lồng, ông lách tách một tiếng, bật công tắc chiếc đèn lồng đồ chơi lên. Sau đó ông thổi nhẹ vào chiếc đèn lồng đỏ đang chiếu ánh sáng vàng, rồi giơ lên ngay trước mặt Đại Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận