Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1389: Cảm giác có ức điểm không giống

"Chương 1389: Cảm giác có hơi khác một chút"
"Ba..." Trương Vân vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết cha mình vô cùng cứng đầu, vì vậy liền buông tay ra.
Nhưng nàng cũng không đứng quá xa, liền dựa vào người Trương công Chính, vạn nhất lát nữa Trương công Chính lảo đảo không cẩn thận ngã sấp xuống, nàng cũng có thể kịp thời đỡ lấy, không để cha mình bị thương.
Cung Mậu cũng vậy, ở một bên cẩn thận từng li từng tí đi theo, như thể nhìn đứa bé vừa mới học đi.
"Hôm nay sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt."
Ngay sau đó, Trương công Chính run rẩy đi đến trước vách tường, hai tay vịn vào tường, rồi đi thẳng đến chỗ bức bích họa ở góc tường.
Xoẹt xoẹt ~ Chỉ thấy ông ta một tay, lật bức bích họa lên, rồi lộ ra một cái bình dấm chua giấu ở bên dưới, không sai, chính là bình dấm chua.
"Đây chính là rượu ngon ta trân tàng mấy năm nay – cực phẩm Trúc Diệp Thanh!"
Nhưng Trương công Chính không hề cảm thấy có gì, ngược lại rất kiêu ngạo giới thiệu với Tô Hàng và những người khác.
Nghe vậy, mọi người lúc này mới kịp phản ứng.
"Cái này..."
Thấy cảnh này, mọi người đều lộ vẻ hoài nghi, nhắc tới là cực phẩm Trúc Diệp Thanh thì có gì đó không đúng lắm thì phải?!
"Các ngươi biết cái gì? Thời của chúng ta, đây là loại đóng gói thịnh hành nhất, cũng tượng trưng cho loại rượu ngon cao cấp nhất."
Thấy vậy, Trương công Chính dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của những người khác, hơi nhíu mày nói thẳng.
"Ngoại công, ông chắc không bị ai lừa đấy chứ? Trong này chắc là dấm thôi."
Đúng lúc này, Cung Thiếu Đình xen vào một câu, cậu ta tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cũng âm thầm gật đầu, bất quá ông không có to gan như vậy, dám nói thẳng trước mặt ông lão.
"Thằng nhóc thối, không lớn không nhỏ thích thì uống, không ai ép ngươi đâu."
Trương công Chính nhíu mày, trừng mắt quát lớn một tiếng.
Nếu như không phải do bây giờ đi đứng còn chưa được thuận tiện, ông ta đã xông đến đạp Cung Thiếu Đình hai cái rồi.
"Ôi ~ nhóc con, ngươi đúng là không biết hưởng, ta nói cho ngươi, hôm nay ta lấy bình rượu ngon này ra là vì nể mặt ngươi đấy."
Đúng lúc này, Trương công Chính lại nhìn về phía Tô Hàng, rồi hỏi thẳng.
Ông ta sợ Tô Hàng cũng giống như thằng nhóc thối không lớn không nhỏ Cung Thiếu Đình kia, nhỡ đâu ghét bỏ rượu ngon của ông, không uống thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao?!
"À? Sẽ, đương nhiên sẽ uống, lão gia tử có thể đem bảo bối rượu ngon thế này ra, nếu không cố mà thưởng thức thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"
Nghe vậy, Tô Hàng đầu tiên là hơi sững sờ, rồi mới đáp lại.
Dù sao thì cũng phải nể mặt người già, hơn nữa có một số chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài được.
"Hừ! Vẫn là ngươi có mắt nhìn, thấy không, hãy học hỏi sư phụ cho tốt, đừng có lúc nào cũng nóng nảy."
Nghe vậy, Trương công Chính liền giơ ngón tay cái với Tô Hàng, sau đó quay đầu khiển trách Cung Thiếu Đình một câu.
"Ta..."
Ánh mắt Cung Thiếu Đình hơi dao động, con mắt cũng sáng lên, miệng muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Cung Mậu Nhan và Trương công Chính thì lại sâu sắc nuốt xuống.
Nếu như lúc này đắc tội cả hai người, vậy thì những ngày sắp tới sẽ khó sống đây.
Chỉ có thể thầm lẩm bẩm trong lòng, mình đâu có tính nóng nảy chứ? Rõ ràng chỉ là nói lên sự thật thôi mà?!
Sau đó, Trương công Chính định đưa tay ôm lấy cái bình rượu kia, có điều sau khi ôm thì dùng nhiều sức lực mà cũng không nhấc nổi.
Cơ thể của ông ta mới vừa có thể xuống giường đi bộ, cũng không có nhiều sức lực, căn bản không sử dụng được sức lực, có thể nhấc lên mới lạ.
"Ba, ba, ba tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ để bọn con làm là được, đừng có vừa mệt lại sinh bệnh đấy."
Thấy thế, Trương Vân vội vàng tiến lên quan tâm dìu Trương công Chính, vất vả lắm ông ta mới đứng lên được, hiện tại thì đừng có trở về vạch xuất phát chứ.
"Đúng đúng đúng, chúng ta làm cho."
Cung Mậu Nhan cũng vội vàng bước lên, cùng Trương Vân dìu Trương công Chính ra, ông cũng vô cùng lo lắng.
Sau khi hoàn toàn kéo ông lão ra, ánh mắt của mọi người mới một lần nữa đổ dồn về cái bình Trương công Chính gọi là cực phẩm Trúc Diệp Thanh kia.
Lúc này trên bình Trúc Diệp Thanh đã có thêm hai dấu tay cực kỳ rõ ràng, chính là dấu tay vừa nãy của Trương công Chính.
Cũng không biết bình rượu này đã để ở chỗ này bao nhiêu năm rồi, có bao nhiêu năm không có ai đụng tới, phía trên đã phủ một lớp bụi dày.
"Cái này..."
Thấy thế, Cung Mậu Nhan hơi sửng sốt một chút, đến ông cũng nghi ngờ cái bình này.
Ông cũng không giống như Cung Thiếu Đình, nghi ngờ đây có phải bình dấm hay không, mà là nghi ngờ bình rượu này còn uống được hay không.
Chỉ mới nhìn thôi cũng thấy đã để quá lâu, dù là rượu quý cũng có thời hạn sử dụng.
Rượu bình thường để mấy năm cũng coi như là quá lâu, Trương công Chính vừa nãy nói cái bình rượu này là đồ trân tàng hai mươi năm trước, Cung Mậu Nhan bây giờ cũng có chút tin.
Để lâu như vậy, lỡ mà biến chất thì đến lúc đó uống không phải là rượu ngon, mà là rượu độc, coi chừng sẽ bị bệnh thì khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận