Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1520: Hồi tâm, nhân gia có lão sư

Chương 1520: Hồi tâm, người ta có lão sư
Trong lúc bọn họ thu những tác phẩm điêu khắc băng của tuyển thủ dự thi, ít nhất vẫn còn hơn phân nửa người vẫn còn đang ngồi, tác phẩm điêu khắc băng trong tay bọn họ vẫn chưa hoàn thành xong. Có rất nhiều người vì quá khẩn trương, dẫn đến việc phát huy không tốt trong cả quá trình thi đấu, cho nên mới điêu khắc chậm hơn một chút. Còn có một số, là vì trình độ điêu khắc của bản thân không tốt, hoặc do những vấn đề khác ảnh hưởng, liên tiếp thất bại hai ba lần trong cả quá trình thi đấu. Cho nên mới kéo đến hiện tại, vẫn chưa hoàn thành xong toàn bộ tác phẩm điêu khắc băng. Không nghi ngờ gì, nếu chờ một lát nữa khi toàn bộ cuộc thi cho điểm, những người chưa hoàn thành tác phẩm sẽ là nhóm đầu tiên bị loại. So sánh mà nói, khu vực thi đấu của tổ trưởng thành ngược lại tốt hơn so với tổ thiếu niên. Ở tổ thiếu niên, ít nhất có hơn tám phần tuyển thủ dự thi chưa hoàn thành tác phẩm điêu khắc băng trong tay, còn ở tổ trưởng thành thì chỉ có hơn một nửa. Dù sao phần lớn người trưởng thành có khả năng học tập tốt hơn, khả năng chịu đựng tâm lý cũng tốt hơn, họ có nhiều thời gian học điêu khắc băng hơn so với những đứa trẻ ở tổ thiếu niên. So sánh thì, tình hình ở tổ trưởng thành tốt hơn ở tổ thiếu niên, điều này cũng không tính là quá bất ngờ. Còn ở tổ thiếu niên, Lục Bảo có lẽ là một trong những người nhỏ tuổi nhất trong tất cả tuyển thủ. Nhưng không thể nghi ngờ, nàng là người thể hiện xuất sắc nhất trong toàn bộ tuyển thủ dự thi ở tổ thiếu niên. Trước trận đấu, ngay từ đầu, ánh mắt của các giám khảo trên ghế giám khảo không ngừng dừng lại trên người nàng. Dù bọn họ đã trở lại ghế giám khảo, vào lúc vòng đấu loại gần kết thúc, những giám khảo này vẫn không quên bàn luận vài câu.
“Cô bé tên Tô Nhiên mà lúc nãy chúng ta thấy, thực lực và trình độ điêu khắc băng của nàng, dù là một số người lớn e là cũng không bằng.”
“Người lớn ư? Ta dám cam đoan, ở khu thi đấu tổ trưởng thành, ít nhất hơn chín phần người lớn đều không bằng đứa bé kia.”
“Thật không biết cha mẹ kiểu gì lại có thể dạy ra một đứa trẻ kinh diễm như thế, chỉ riêng tài năng điêu khắc băng đã hơn hẳn thằng con trai ngốc nhà ta rồi…”
Những giám khảo của cuộc thi điêu khắc băng này, nói thẳng ra cũng chỉ là một số người bình thường, sau khi xong việc họ đang làm, phần lớn sự chú ý đều đổ dồn vào Lục Bảo.
“Sao thế, ngươi động tâm à? Ngươi hỏi thử xem cô bé đó có bái sư không, tiện thể ngươi có thể nhận một đồ đệ chẳng hạn.”
“Ta nhận đồ đệ thì có tác dụng gì, nhìn kỹ năng điêu khắc mà cô bé đó sử dụng đi, đó không phải là điều mà người bình thường có thể dạy được, trình độ của người kia ít nhất cũng phải ngang chúng ta.”
“Đúng vậy, người ta đã có sư phụ giỏi như thế dạy học điêu khắc băng, các ngươi bớt cái ý nghĩ đó đi, đừng mơ tưởng hão huyền nữa...”
Trong số các giám khảo, có người muốn nhận đồ đệ, muốn nhận Lục Bảo làm đồ đệ. Dù sao thì trong số bọn họ, tất cả đều dựa vào tay nghề điêu khắc băng để kiếm sống, họ cũng muốn có người thừa kế nghề nghiệp của mình, để tay nghề của mình cùng những kỹ năng điêu khắc đặc biệt được truyền lại. Còn một đứa trẻ có tài năng điêu khắc băng xuất chúng như Lục Bảo, lại rất dễ uốn nắn, nếu có thể, ai cũng muốn nhận làm đồ đệ. Nhưng khi các giám khảo nghĩ đến người đứng sau Lục Bảo dạy cho cô bé những kỹ năng điêu khắc băng đặc biệt, họ liền rút lui ngay lập tức. Dù sao thì, Lục Bảo đã có một sư phụ ưu tú như thế, việc cô bé có coi trọng bọn họ hay không thật khó mà nói.
Cùng lúc đó, ở phía dưới ghế giám khảo.
“Nhất định phải thành công thăng cấp nha, nhất định phải phù hộ con trai ta thành công thăng cấp nha, tuyệt đối đừng có chuyện gì xảy ra...”
Từ khi cuộc thi kết thúc, Trương Vân đã gạt Cung Mậu Nhan ra, rồi chắp hai tay lại, miệng không ngừng lẩm bẩm. So sánh mà nói, Trương Vân vẫn khá mê tín, có thể là vì bà ấy không hiểu được tình hình trên sân thi đấu, nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng bằng cách cầu nguyện như vậy, để con mình có thể thành công vượt qua vòng một. Tuy điều này chỉ do bà ấy vốn là người mê tín, nhưng hành động này cũng không khỏi thể hiện sự lo lắng và căng thẳng của Trương Vân lúc này. Cung Mậu Nhan thì khá hơn một chút, chỉ ngồi ở chỗ mình, hai tay nắm chặt, chăm chú nhìn vào sân thi đấu. Hắn giống như đang chờ đợi trúng xổ số giải đặc biệt, chờ đợi kết quả cuối cùng của vòng đấu loại thứ nhất được công bố. Đến nỗi Lâm Giai bên cạnh Tô Hàng, cô ấy cũng không khá hơn chút nào.
“Tiểu Nhiên chắc sẽ không sao đâu, chắc có khả năng thắng trận này, rồi thành công thăng cấp…”
Những lời tương tự như vậy, cô đã nói không biết bao nhiêu lần.
"Yên nào, không sao đâu, ta dám đảm bảo, Tiểu Nhiên nhất định sẽ không sao.”
Nghe vậy, Tô Hàng chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi Lâm Giai như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận