Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1669: Đêm khuya ân cần thăm hỏi

"Lão bà, nàng cố thêm một chút nữa, ta thấy đằng kia không xa có một nhà khách sạn đặc sắc, chúng ta đến đó ăn đi, chỉ 500 mét nữa thôi, được không?" Nghe Tô Hàng nói chỉ còn cách 500 mét, Lâm Giai dù trong lòng không muốn đi nữa cũng chỉ đành gắng theo.
Khách sạn này trông rất cổ kính, mà còn ở tiền viện còn trồng mấy chậu cây đào nhỏ, hương thơm thoang thoảng theo gió. Tô Hàng có hơi kinh ngạc, bình thường khách sạn trước cửa để tránh phiền phức đều sẽ dùng hoa giả bằng nhựa, như vậy vừa không lo hoa khô héo, cũng không cần phải tốn công chăm sóc thường xuyên. Vậy mà khách sạn này lại tương đối đặc biệt, hơn nữa hoa còn nở rất đẹp, có thể thấy được chủ quán chắc hẳn là người rất chu đáo.
Ngay khi Tô Hàng và Lâm Giai dừng chân ở đó thì nhân viên phục vụ trong quán đã phát hiện ra hai người, vì vậy lập tức mở cửa đón chào: "Hai vị muốn dùng bữa ạ? Mời vào bên trong!" Cửa vừa mở ra, một mùi thơm thức ăn cũng theo đó xộc vào, khiến Tô Hàng không khỏi nuốt nước miếng. "Đi nhanh thôi lão công, em đói rồi." Lâm Giai kéo tay áo Tô Hàng, vẻ mặt cũng đầy thèm thuồng nói.
Sau khi bước vào, nhân viên phục vụ rất nhanh đóng cửa lại. Tô Hàng đưa thực đơn cho Lâm Giai, sau khi hai người gọi vài món đặc sắc ở đây thì ngồi đợi món lên.
"Lão công, khách sạn này kỳ lạ thật đấy, những chỗ khác đều mở cửa để khách tùy ý ra vào, còn anh nhìn xem chỗ này, hễ có khách vào là cửa lại đóng ngay." Lâm Giai chỉ tay về hướng cửa, nghi ngờ nói.
"Hai người là từ nơi khác đến du lịch hả?" Không đợi Tô Hàng lên tiếng, một vị đại gia đang uống rượu một mình bên cạnh liền hiếu kỳ hỏi.
Tô Hàng và Lâm Giai nhìn sang ông rồi gật đầu ý nói đúng.
"Chỗ này gần đường, xe chạy qua sẽ bốc lên bụi mù, với lại còn có khói thải nữa, khách sạn này đóng cửa lại là để không ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn uống của các thực khách bên trong đấy." Vị đại gia nghiêm túc giải thích.
"Thì ra là vậy!" Tô Hàng nói rồi không kìm được mà dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ông chủ. "Ông chủ này thật là có tâm, bình thường các khách sạn khác nào có để ý đến chuyện này, họ chỉ mong trong tiệm mình thức ăn càng thơm càng xa, để thu hút thêm khách." Lâm Giai cũng rất tán thưởng nói.
Sau khi giải đáp xong thắc mắc cho hai người, vị đại gia cũng không nói gì nữa mà tiếp tục ăn cơm. Đến khi món ăn được mang lên, một lần nữa mùi thơm nồng nàn xộc vào, khiến hai người ai nấy đều thèm nhỏ dãi.
"Lão công, đồ ăn ở đây thơm thật, mấy hôm nữa chúng ta đưa ba mẹ với các cháu đến đây một chuyến đi!" Lâm Giai đang ăn ngon lành, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên liền ngẩng đầu nói với Tô Hàng.
"Được thôi, đợi thêm mấy ngày nữa cho mọi người nghỉ ngơi đã rồi chúng ta cùng đi." Tô Hàng nói rồi gắp cho Lâm Giai một miếng chân gà. "Nhưng đó là chuyện của mấy hôm nữa, hiện tại việc của em là thưởng thức đồ ăn ngon, và tận hưởng khoảng thời gian hai người riêng tư này của chúng ta đã." Lâm Giai đỏ mặt khẽ gật đầu, liền không nhắc đến chuyện này nữa.
Hai người ăn uống no nê trở về khách sạn, có lẽ vì quá mệt mỏi mà Lâm Giai còn chưa kịp rửa mặt đã ngủ say. Nghe tiếng thở đều đều của Lâm Giai, Tô Hàng cũng cảm thấy mí mắt càng ngày càng trĩu nặng. Ngay lúc Tô Hàng sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Ai vậy? Muộn thế này rồi còn gửi tin nhắn? Tô Hàng hơi khó chịu mở mắt. Anh vốn cho rằng là ba mẹ nhắn gì đó về chuyện của các con, nhưng mở Wechat ra thì lại thấy là cô hướng dẫn viên du lịch tên Đào Đóa Đóa kia.
"Sao muộn vậy hai người mới về? Tôi còn lo không biết hai người có phải lạc đường bên ngoài không đấy!"
Thấy tin nhắn này, Tô Hàng không khỏi nhíu mày. Đào Đóa Đóa sao biết bọn họ vừa mới về? Chẳng lẽ cô ta đang theo dõi mình? Lúc Tô Hàng bắt đầu cảnh giác thì Đào Đóa Đóa giống như đoán được suy nghĩ của anh vậy, vội vàng nhắn một tin giải thích: "Anh đừng hiểu lầm nha, phòng của tôi ở ngay đối diện phòng anh chị, nên khi anh chị đóng mở cửa là tôi nghe được."
Tô Hàng lúc này mới hiểu ra. Nhưng thấy giờ đã muộn thế này, nếu anh trả lời tin nhắn cho Đào Đóa Đóa, e rằng sẽ khiến Lâm Giai không vui, nên dứt khoát để điện thoại xuống.
"Nửa đêm anh có đói không? Nếu không qua phòng tôi lấy chút đồ ăn vặt nhé? À mà, tôi muốn gửi cho anh bản 'công lược', ngày mai khi chúng ta trở về sẽ có một khoảng thời gian hoạt động tự do, anh có thể dựa theo đó mà lên lịch trình tham quan những nơi mà anh thích."
Thấy Đào Đóa Đóa nhắn một tràng dài như "tiểu luận" thế này, mày Tô Hàng càng nhăn lại sâu hơn. Cuối cùng anh không nhịn được mà trả lời: Cảm ơn cô, Đào đạo du. Nếu không có chuyện gì thì tôi ngủ trước đây.
Trong phòng đối diện, thấy dòng tin nhắn trả lời này, Đào Đóa Đóa tức giận đến nỗi ném luôn cả điện thoại lên giường. Cô ta bất bình lẩm bẩm: "Hắn ta chẳng lẽ là khúc gỗ sao? Ta đã ám chỉ rõ như vậy mà hắn cũng không hiểu? !" "Không được, ta không thể cứ vậy mà từ bỏ được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận