Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1548: Rừng duyệt rõ ràng điện báo

Chương 1548: Rõ mồn một chuyện báo cơm
Sau đó, bọn trẻ bảo nhau tụ tập lại, ghé tai bàn bạc một hồi, đưa cho Tô Hàng một danh sách dài dằng dặc các món ăn mang về.
"Chỉ có những món này thôi à, không được đổi nữa đâu." Tô Hàng liếc qua, thấy trong đó không có món nào không thích hợp, rồi gật đầu nói.
Ngay sau đó, hắn gọi phần cho cả Tô Hàng và Lâm Giai, còn Lục Bảo thì lúc này vẫn đang sốt cao, mê man nên Tô Hàng không quấy rầy.
Cân nhắc đến chuyện Lục Bảo cần dinh dưỡng và lý do sốt cao, Tô Hàng đã gọi cho Lục Bảo một phần cháo, kèm một bát canh gà để dễ tiêu.
Sau khi gọi món, chẳng bao lâu thì nhân viên giao đồ ăn đã mang đồ ăn đến.
Nhưng do Tô Hàng không chỉ gọi ở một nơi, số lượng món cũng nhiều nên phải chia làm mấy đợt mới giao đủ, may mà trong khoảng thời gian đó bọn trẻ cũng không phải chờ đợi quá lâu.
"Tốt rồi, đồ ăn đến đủ cả rồi, bắt đầu ăn thôi nào, đợi đến tối về ta lại làm cho các con một bữa thịnh soạn."
Sắp xếp đồ ăn mang về đâu vào đấy, Tô Hàng mới bảo bọn trẻ.
"Vâng vâng, thơm quá đi, không biết vị thế nào nhỉ?"
"Còn phải nói à? Chắc chắn không ngon bằng ba ba với mụ mụ làm."
"Con cũng cảm thấy thế..."
Nghe vậy, bọn trẻ rộn ràng gật đầu, rồi đồng thanh nói.
Còn Tô Hàng thì không ăn ngay, mà cầm một hộp đồ ăn đi đến chỗ của Lâm Giai.
Ngày thường, Lâm Giai có thói quen ngủ trưa, hôm nay vì Lục Bảo nên cả buổi trưa cô đều không chợp mắt.
Cho nên lúc này, cô đang mệt mỏi dùng tay chống cạnh giường của Lục Bảo, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Lão bà? Lão bà?"
Thấy thế, Tô Hàng vừa nhỏ giọng gọi vừa nhẹ nhàng lay Lâm Giai tỉnh.
"Sao vậy? Tiểu Nhiên thế nào rồi?"
Bị Tô Hàng lay tỉnh, Lâm Giai dụi dụi đôi mắt còn lờ mờ, rồi nghi hoặc hỏi.
Việc đầu tiên cô quan tâm khi tỉnh lại là bệnh tình của Lục Bảo, có thể thấy được Lâm Giai lúc này lo lắng đến mức nào.
"Đã bắt đầu hạ sốt rồi, nhưng mà với tình trạng này thì chắc còn phải duy trì thêm một thời gian nữa, ta vừa mới đặt đồ ăn mang về, em mau ăn chút gì đi."
Tô Hàng trước hết trả lời một câu, rồi quay sang bảo.
"Thôi, em không thấy ngon miệng."
Nghe vậy, Lâm Giai lắc đầu, vì lo cho Lục Bảo nên lúc này lòng cô đầy ưu tư, còn tâm trạng đâu mà ăn cơm trưa nữa?
"Không được, ăn cơm làm sao có thể thiếu được chứ, người là sắt, cơm là thép, đừng để đến lúc đó lại làm mình đói lả, dù gì cũng phải ăn chút cho lấp dạ dày đã."
Vẻ mặt Tô Hàng nghiêm túc hẳn, rồi rất kiên định nói, đây gần như đã là giọng ra lệnh.
"Em..."
Nghe vậy, Lâm Giai khẽ nhếch môi, hình như còn định nói gì đó để phản bác Tô Hàng.
Nhưng cô vừa nhìn thấy vẻ mặt chăm chú kia của Tô Hàng thì liền sợ sệt, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu, rồi nhận lấy hộp cơm Tô Hàng đưa cho.
"Mà này, Tiểu Nhiên, vì sao cả buổi trưa Tiểu Nhiên lại không ăn gì vậy?"
Tiếp đó, Lâm Giai lại dời mắt sang Lục Bảo đang nằm trên giường bệnh.
"Về phần Tiểu Nhiên, tình trạng sức khỏe hiện tại của con bé còn chưa thích hợp để ăn, chỉ có thể chờ nó tỉnh lại rồi tính sau, yên tâm đi, ta đã gọi canh gà với cháo cho Tiểu Nhiên, bên ngoài đều là loại giữ nhiệt, để đến chiều cũng không lạnh đâu."
Nghe vậy, Tô Hàng nghĩ ngợi rồi an ủi.
"Ừ, vậy cũng được."
Nghe thế, Lâm Giai mới gật đầu, rồi cầm hộp cơm trên tay lên bắt đầu ăn.
Vốn dĩ cô không thấy đói, nhưng sau khi ăn đồ ăn trong hộp, Lâm Giai mới thấy bụng mình rỗng tuếch, thật sự đã rất đói rồi, còn là cái kiểu đói kinh khủng nữa.
So với ngày thường, Lâm Giai ăn cơm còn nhanh hơn, trông rất giống hổ đói.
Chẳng mấy chốc, Tô Hàng và mọi người ăn xong bữa trưa, chính xác hơn thì phải gọi là bữa chiều, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn chút, bọn trẻ cũng hồi phục sức sống.
Có điều, chúng vẫn im lặng, không dám ồn ào trong bệnh viện để tránh làm phiền Lục Bảo và các bệnh nhân khác.
Đồng thời, bọn trẻ cũng rất hiểu chuyện, chủ động giúp Tô Hàng và Lâm Giai thu dọn đồ ăn thừa và các loại hộp cơm dùng một lần.
Mà sau khi thu dọn mọi thứ xong, điện thoại của Lâm Giai bỗng reo lên.
"Ai gọi đấy?"
Thấy thế, Tô Hàng nhìn sang, rồi hỏi.
Lúc nãy Lâm Giai quên tắt tiếng điện thoại, tiếng chuông vừa nãy làm ồn đến Lục Bảo, may mà Lâm Giai vội ra khỏi phòng bệnh nên không đánh thức Lục Bảo.
"Suỵt... Là ba mụ."
Nghe vậy, cô ra dấu im lặng cho Tô Hàng, bảo hắn đừng ồn, rồi nhỏ giọng đáp lại.
Sau đó, cô bắt máy.
"Alo, ba mụ."
"Tiểu Giai à, dạo này các con thế nào, có khỏe không, bọn trẻ khoảng thời gian này có quậy không?"
Đầu dây bên kia, Lâm Duyệt Thanh cất tiếng hỏi trước, rồi liên tiếp đưa ra câu hỏi, xem như là lời dạo đầu thông thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận