Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 798: Thật là có chút áp lực

Chương 798: Thật là có chút áp lực
Nghe ba nói tối nay muốn đi ăn tiệc buffet, mắt Đại Bảo lập tức mở to. Kem, nước trái cây, cùng mấy món ăn vặt chua chua ngọt ngọt nhanh chóng hiện lên trong đầu Đại Bảo. Dù ngày thường cậu biểu hiện ra vẻ thành thục thế nào, trước những thứ này, vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi. Việc này không thể chậm trễ, Đại Bảo liền đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi cửa. Tô Hàng còn chưa đến cửa thì đã nghe thấy Đại Bảo đem tin tốt này nói cho các em. Lúc đầu mấy đứa nhỏ khác nghe nói đi ăn tiệc buffet đều có chút ngơ ngác. Bởi vì trước khi anh hai ra ngoài, bọn họ vẫn còn đang lo lắng tâm trạng anh hai. Ai ngờ anh hai vừa ra khỏi phòng ngủ đã nói ba sẽ đưa cả nhà đi ăn buffet. Sự tương phản này thật có chút lớn. Nghĩ đến khu vui chơi giải trí ở sảnh tiệc, còn có đồ ăn ngon ở đó, mấy đứa nhóc không nhịn được mà liếm môi. Ăn uống no nê xong, bọn chúng còn có thể đi khu vui chơi, cùng các bạn nhỏ khác cùng nhau nô đùa. Cảm giác này quả thực quá vui vẻ. Nhưng bọn chúng thích nhất, vẫn là lúc ăn buffet, cảm giác tự mình động tay chọn món."Hi hi, ba ba đúng là tuyệt nhất!" "Lâu lắm rồi không ăn buffet, con sắp quên cảm giác ăn buffet thế nào rồi." "Ba ba mẹ ơi, chúng ta được ăn bao nhiêu kem vậy?" Thấy anh hai không còn buồn phiền chuyện điểm số, Nhị Bảo và các em cũng yên tâm bắt đầu tận hưởng niềm vui đi ăn buffet. Tô Hàng nhìn chúng cười nhẹ, nói: "Ăn được bao nhiêu kem cụ thể, phải đến nơi rồi tính." "Hy vọng ba mẹ hôm nay có thể hào phóng một chút!" Tam Bảo nói xong, khoa trương nắm chặt bàn tay nhỏ, nhắm mắt lại cầu nguyện. Thấy vậy, các trưởng bối và mấy đứa nhỏ kia lập tức bật cười. Nhân cơ hội này, Tô Hàng đến bên cạnh Lâm Giai, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Tiểu Thần không sao rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, thư giãn một chút." Nhìn lũ trẻ đang vui vẻ hưng phấn, Lâm Giai cũng mỉm cười nhẹ nhõm: "Được thôi, vừa vặn chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng ba mẹ đi ăn cơm." Nói xong, cô đặt quả quýt đang muốn bóc trên tay xuống, hỏi bố mẹ: "Ba mẹ, tối nay mọi người muốn đi ăn buffet không?" Nghe vậy, bốn vị trưởng bối không chút do dự gật đầu. Trong trường hợp này, chắc chắn là họ muốn đi rồi. Nếu không thì cũng quá làm mất hứng mấy đứa nhỏ. . . . Sau khi quyết định xong muốn ăn gì, cả nhà nhanh chóng thu dọn rồi ra ngoài. Nửa tiếng sau, Tô Hàng đã lái xe đưa cả nhà đến nhà hàng buffet. Tô Hàng vừa dẫn bọn trẻ đến quầy lễ tân của nhà hàng, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân liền nhận ra cả nhà Tô Hàng, vội vàng tươi cười chào hỏi: "Chào Tô tiên sinh, mọi người đến rồi." "Đúng vậy, tối nay đến ăn một bữa, giúp đặt chỗ nhé, như cũ." "Không vấn đề gì." Nhân viên phục vụ nói xong, nhanh chóng nhập số lượng người, sau đó cười nói: "Sáu đứa trẻ, sáu người lớn, mời qua đây quét mã thanh toán ạ." Nghe vậy, Tô Hàng thuận tay quét mã, nhận số thứ tự, cả nhà liền theo nhân viên phục vụ đi thẳng vào bên trong. Tìm được một chiếc bàn đủ rộng để ngồi xuống, Tô Hàng lại nhìn lũ trẻ đang mong chờ nhìn kem và nước trái cây, nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi lấy đồ ăn cho ông bà nào." "Dạ" Bọn trẻ đồng thanh trả lời kéo dài giọng. Hơi có chút âm vang, lập tức thu hút ánh mắt của các thực khách xung quanh. "Oa... Đây là sáu đứa trẻ, sinh sáu phải không?" "Ba mẹ ơi, bọn họ đông người thật, nhìn náo nhiệt ghê!" "Mẹ ơi, váy của em gái kia đẹp quá, con cũng muốn." Nghe những tiếng cảm thán xung quanh, Tô Hàng cười lắc đầu, trực tiếp dẫn bọn trẻ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Bọn trẻ cũng rất bình tĩnh. Dù sao đối với những chuyện này, bọn chúng đã quá quen rồi. Vì mọi người cũng chỉ tò mò một chút ban đầu thôi, sau đó sẽ không còn để ý nữa. . . Đến khu đồ ăn, Tô Hàng cầm một chiếc khay, tiện tay lấy bốn ly canh trứng gà đặt lên khay. Sau lưng, lũ trẻ mắt sáng rực nhìn những quầy khác, nghiêm túc suy nghĩ xem mình muốn ăn gì. Nhị Bảo nhanh chóng để ý đến khu đồ ngọt nhỏ, ánh mắt khóa chặt vào một hộp mousse sô cô la. Nhưng Nhị Bảo vóc dáng chỉ cao hơn quầy một chút, kiễng chân duỗi tay nhưng vẫn không tới. Thấy hộp mousse sô cô la chỉ còn lại phần cuối cùng, Nhị Bảo có chút sốt ruột. Mà ba thì đang giúp các em gái lấy đồ. Đúng lúc một nhân viên phục vụ đi tới, Nhị Bảo vội ngoan ngoãn nói với cô: "Chị ơi, có thể giúp em lấy phần mousse sô cô la kia được không ạ?" Nhân viên phục vụ nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn của Nhị Bảo, khẽ ngẩn người rồi vội cười gật đầu, đưa cho cô bé phần mousse sô cô la cuối cùng. Cô bé nhanh chóng dùng hai tay cẩn thận nhận lấy, sau đó mím môi cười ngọt ngào: "Cảm ơn chị ạ" "Không có gì." Nhân viên phục vụ nghe vậy, không nhịn được mỉm cười. Cô còn khen Nhị Bảo "Đáng yêu" rồi mới rời đi. Tô Hàng thấy Nhị Bảo tự giải quyết vấn đề của mình một cách thuần thục, khẽ cười, an lòng. Đúng lúc này, Lục Bảo đã cẩn thận cầm đồ ăn vặt đến trước mặt anh, đôi mắt long lanh nhìn anh. Hiểu Lục Bảo có chuyện muốn nói, Tô Hàng hơi nhếch miệng, cười nói: "Sao vậy, Tiểu Nhiên nhà ta muốn nói gì với ba?" Nghe vậy, Lục Bảo thẹn thùng nắm chặt ống tay áo anh, vừa nhẹ nhàng lắc lư, vừa nhỏ nhẹ làm nũng: "Ba ơi, con ăn xong đồ ăn vặt rồi, con ăn một chút xíu kem được không ạ? Chỉ một chút xíu thôi..." Nói xong, cô bé lại lắc lư. Chưa đợi Tô Hàng lên tiếng, Tam Bảo đã nhanh chóng chạy tới, cười toe toét, nũng nịu nói: "Ba ơi, con cũng muốn ăn." "Tụi con lâu lắm rồi chưa ăn, ăn một chút xíu thôi nha." "Mà ở đây ấm nữa, tụi con sẽ không bị đau bụng đâu!" Tam Bảo vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ khác cũng lần lượt xông tới. Trong nháy mắt, sáu đôi mắt xinh đẹp đều đầy vẻ khát vọng nhìn về phía Tô Hàng, thật sự khiến Tô Hàng có chút áp lực. Bất đắc dĩ cười một tiếng, dưới ánh mắt chờ đợi của lũ trẻ, Tô Hàng đi thẳng tới tủ lạnh đựng kem. Thấy mắt lũ trẻ sáng rực lên, anh nhíu mày, nói thẳng: "Nói đi, muốn ăn vị gì, hôm nay cho các con ăn nhiều một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận