Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1132: Da mặt dày tại thường nhân

"Hai thầy trò này, đúng là khuôn đúc ra một kiểu..." Nhìn thấy Tô Hàng hai người cùng nhau ghé vào bàn làm việc, Lâm Giai không khỏi bất đắc dĩ nhổ ra một câu. Tuy là nhổ nước bọt, nhưng nàng cũng biết điều không có đi quấy rầy hai người, ngược lại rửa tay, chui vào phòng bếp. Hai thầy trò này nhìn dáng vẻ này, là đang làm việc trong phòng cả buổi sáng, có lẽ còn chưa ăn cơm trưa. Lâm Giai tính toán làm cho bọn họ một bữa cơm trưa, công việc tuy quan trọng, nhưng cũng phải lấp đầy cái bụng trước đã. Lại không biết bao lâu trôi qua, mãi đến khi trong phòng bếp bay ra từng đợt mùi cơm chín, hai người mới dần dần giật mình tỉnh lại. Hít hít ~ Tô Hàng hít mũi một cái, mùi thơm của thức ăn khiến hắn khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng, bỗng nhiên thấy đói bụng. "Ta không phải bảo ngươi ở đó luyện tập điêu khắc thủ pháp sao? Lúc nào chạy tới đây?" Tô Hàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới chú ý tới Cung Thiếu Đình bên cạnh, sau đó dò hỏi. "Sư phụ, con vừa cảm thấy luyện tập cũng gần được rồi, liền đến mời người kiểm tra một chút, sau đó trùng hợp nhìn thấy người đang thiết kế cây trâm ngọc, nên không quấy rầy." Cung Thiếu Đình đầu óc nhanh chóng hoạt động, vội vàng giải thích. "Thật sao?" Tô Hàng nhướn mày, làm sư đồ với Cung Thiếu Đình lâu như vậy, câu nào nói thật câu nào nói dối, hắn còn không phân biệt được sao? "Đương nhiên là thật, không tin người bây giờ nhìn con luyện tập điêu khắc thử xem." Cung Thiếu Đình giơ tay lên, trực tiếp một bộ tư thế muốn thề thốt, động tác tay kia thuần thục, chắc chắn trước mặt bạn gái hắn không thề ít lần. "Vậy thôi, lần này liền tin ngươi." Nghe vậy, Tô Hàng cũng không nói thêm gì. Mặc dù biết Cung Thiếu Đình vừa rồi là nói dối, nhưng hắn cũng chỉ là biện giải cho mình thôi, Tô Hàng cũng không đến nỗi vì chút chuyện này mà tính toán so đo. "Đúng rồi, là ngươi gọi đồ ăn ngoài sao? Sao ở đâu ra mùi thức ăn thơm vậy?" Ngay sau đó, Tô Hàng lại hỏi, bụng cảm giác đều sắp phản đối hắn. "Không có mà, thật sự rất thơm." Cung Thiếu Đình cũng hít mũi một cái, không có tiền đồ lộ ra vẻ say mê, khiến Tô Hàng có chút ghét bỏ. "Vậy chắc là sư nương của ngươi về rồi, lúc này có lẽ đang chuẩn bị cơm trưa, đi, cùng đi ăn thôi." Tô Hàng suy đoán nói, bình thường thức ăn ngoài ở khách sạn còn không làm được đến trình độ trù nghệ của Lâm Giai. "Được, vậy sư phụ lần này con sẽ mặt dày cọ một bữa cơm." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình xoa tay, có chút hưng phấn bày tỏ, bụng hắn cũng kêu không kém gì Tô Hàng. "Nói ngươi cứ như lần đầu liếm mặt đi ăn chực ấy." Tô Hàng phẩy tay với Cung Thiếu Đình một cái, da mặt người này quả thật quá dày so với người bình thường. "A... Ai bảo sư phụ và sư nương nấu cơm ngon như vậy, cái gì mà đầu bếp sao cấp khách sạn, đều không so được với sư phụ và sư nương, không, bọn họ không xứng xách giày cho sư phụ sư nương!" Cung Thiếu Đình cười ha ha, tiện thể tung ra mấy câu nịnh nọt, mượt mà không ngừng. Đang nói, hắn mới nhớ ra, đầu bếp Hoắc Bá Đặc ở nhà hàng Michelin kia, còn muốn nhận Tô Hàng làm sư phụ. Nói trù nghệ của Tô Hàng và Lâm Giai so với đầu bếp sao cấp khách sạn, cũng chỉ là nói giảm đi mà thôi. "Ách, tiểu tử ngươi..." Nghe những lời này, khóe miệng Tô Hàng không khỏi giật giật. Bản lĩnh nịnh nọt của Cung Thiếu Đình, bất ngờ đạt đến trình độ tự nhiên thành thói quen, há miệng là ra, không cần phải suy nghĩ. Điều mấu chốt là, da mặt hắn dày, với trình độ dày da mặt này của hắn, nếu là người đa tình một chút, bảo hắn không thành Hải Vương thì Tô Hàng đều cảm thấy quá mức bất khả thi. Sau đó, hai người đi ra phòng làm việc, đi đến phòng khách, mùi thơm thức ăn lại càng thêm nồng đậm. Nhìn kỹ vào, trên bàn ăn ở phòng khách bất ngờ đã bày đầy các món ngon. Lúc này, đúng lúc Lâm Giai bưng hai món ăn từ trong phòng bếp đi ra. "Hai người còn biết đi ra à? Còn tưởng rằng hai người muốn ở lì trong đó chứ!" Nhìn thấy Tô Hàng và Cung Thiếu Đình đi ra, Lâm Giai không vui vẻ nói. Nàng buổi sáng vừa mới đi thẩm mỹ viện làm bảo dưỡng xong, lúc này lại chạy đến phòng bếp hít khói dầu, khiến nàng cảm thấy buổi sáng đi bảo dưỡng coi như làm không công. "Chẳng phải là nghe thấy mùi thơm sao? Bữa tối ta tới chuẩn bị vậy..." Tô Hàng cười nhẹ, rồi đi tới chỗ bàn ăn ngồi xuống, trực tiếp cầm bát đũa lên ăn. Tiếp đó là Cung Thiếu Đình, bất quá trước mặt Lâm Giai hắn không có lớn gan như Tô Hàng, là đồ đệ của Tô Hàng, chút lễ nghi cơ bản này hắn vẫn biết. Lâm Giai không ngồi xuống, hắn liền đứng một bên, giúp Lâm Giai đi lấy bát đũa. "Nhanh ăn đi, một hồi đồ ăn nguội hết." Thấy thế, Lâm Giai trực tiếp nói, sau đó cùng Cung Thiếu Đình lần lượt vào chỗ, cùng nhau ăn bữa trưa. Sau bữa trưa. Cách nhi~ Tô Hàng và Cung Thiếu Đình vỗ bụng nằm dài trên ghế, không nhịn được hài lòng ợ một tiếng. Mỗi lần ăn chực ở nhà Tô Hàng, Cung Thiếu Đình đều cảm thấy như mình từ lúc sinh ra tới giờ ăn no nhất, lần này cũng không ngoại lệ. "Đúng rồi, ông xã, lễ vật anh thiết kế cho mẹ của Trương Thốc Xúc thế nào rồi?" Lúc đang thu dọn bàn ăn, Lâm Giai tiện thể hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận