Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 583:: Sau đó cái kia còn đến?

Chương 583: Sau đó thì còn ra sao nữa?
Nghe thấy tiếng trách mắng này, tay nhỏ cầm bánh kẹo của Lục Bảo trong nháy mắt cứng đờ. Nàng luống cuống ngẩng đầu, nhìn Mao Hiểu Nguyệt, người vừa được chủ nhiệm lớp bổ nhiệm làm lớp trưởng mấy hôm trước, nhất thời bối rối.
Đại Bảo nhướng mày, vội vàng tiến lên giải thích giúp em gái: "Đây là ba cho Tiểu Nhiên bánh kẹo, ta không cho Tiểu Nhiên ăn ở trường, để nàng mang về nhà có được không?"
"Không được." Mặt nhỏ nghiêm nghị, tay nhỏ của Mao Hiểu Nguyệt giơ ra trước mặt Lục Bảo: "Nhanh đưa kẹo đây cho ta, lát nữa chủ nhiệm lớp đến, ta phải nộp cho chủ nhiệm lớp!"
Nghe thấy ba chữ "chủ nhiệm lớp", Lục Bảo càng thêm luống cuống. Tuy nàng cảm thấy chủ nhiệm lớp không phải là một giáo viên dữ tợn, nhưng mỗi khi gặp các bạn học mắc lỗi, cô vẫn rất nghiêm khắc. Nếu để chủ nhiệm lớp biết mình mang bánh kẹo đến trường thì...
Bàn tay nhỏ nắm chặt bánh kẹo, Lục Bảo cắn chặt đôi môi nhỏ hồng hào mũm mĩm, khẩn trương kéo căng người.
Đại Bảo lo em gái bị dọa khóc, vội đưa tay định ngăn Mao Hiểu Nguyệt lại gần. Thấy vậy, Lục Bảo nhớ tới lời ba đã nói với mình, liền đứng dậy trước.
Trong sự ngạc nhiên của Đại Bảo, tiểu gia hỏa một tay nắm chặt kẹo, một tay nắm chặt vạt áo, cúi gằm mặt, không dám nhìn những người xung quanh. Ngay khi Mao Hiểu Nguyệt định lên tiếng ra lệnh lần nữa, Lục Bảo nhanh chóng giơ bàn tay nhỏ đang nắm chặt kẹo lên, sau đó đặt kẹo vào tay Mao Hiểu Nguyệt.
"Cho cậu." Giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, nàng nhanh chóng ngồi xuống.
Nhìn chiếc kẹo trong tay, Mao Hiểu Nguyệt mặt mày nghiêm túc gật đầu, lúc này mới quay người rời đi.
Ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, Đại Bảo và Khâu Thu lo lắng nhìn về phía Lục Bảo.
"Tiểu Nhiên, em không sao chứ?"
Nghe thấy ca ca lo lắng hỏi han, Lục Bảo ngẩng mặt lên: "Dạ, Tiểu Nhiên không sao!"
"Nếu em muốn ăn kẹo, để anh về nói với ba, đưa phần của anh cho em nhé!"
"Không cần đâu ca." Ngại ngùng mím môi, Lục Bảo thành thật nói: "Lần này đúng là em sai, không nên mang kẹo đến trường."
"Thật ra em không định ăn ở trường, vốn dĩ muốn tan học lúc về nhà trên xe mới ăn." Lè lưỡi, Lục Bảo ngượng ngùng nắm lấy bím tóc nhỏ, tiếp tục nói: "Không ngờ lại bị phát hiện rồi."
"Xin lỗi Tô Nhiên, đều tại tớ không tốt..." Mặt nhỏ của Khâu Thu nhăn nhó, vẻ mặt áy náy.
Nghe vậy, Lục Bảo vội vàng lắc đầu.
Một bên, Đại Bảo nhìn em gái như vậy, trong lòng nhất thời có chút ngẩn ngơ. Hắn luôn cảm thấy em gái dường như đã thay đổi rất nhiều. Nếu như là trước kia, gặp phải chuyện này, chắc chắn em gái đã khóc thét lên rồi. Nhưng lần này, nàng không những không khóc mà còn có thể cười được.
"Tiểu Nhiên, em không sao chứ?" Đại Bảo nhíu mày, càng lo lắng nhìn về phía Lục Bảo.
Nghe vậy, nha đầu nhỏ nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại: "Không có gì mà ca, sao thế?"
"Ừm..." Gãi gãi đầu, Đại Bảo lắc đầu nói: "Chỉ là lần này Tiểu Nhiên em không khóc, anh cứ tưởng là giống như ba nói, em bị dọa sợ thôi."
"Hả?" Nghe thấy lời này của ca ca, Lục Bảo ngơ ngác. Một giây sau, mặt nhỏ nàng vụt đỏ lên, càng ngượng ngùng lắc đầu liên tục.
"Không có, không phải vậy đâu." Dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt mềm mại của mình, nàng nhoẻn miệng cười nói: "Thật ra hôm qua, ba đã tìm em nói chuyện phiếm."
"Ba nói, em cũng phải từ từ trở nên dũng cảm, không thể cái gì cũng dựa vào ca ca tỷ tỷ được."
"Ba nói, như vậy sẽ mang đến áp lực và gánh nặng trong lòng cho ca ca." Mím môi nhỏ, tiểu nha đầu tiếp tục nói: "Mặc dù em không hiểu áp lực và gánh nặng trong lòng có ý gì, nhưng chắc chắn là không tốt."
"Lúc nãy em hơi muốn khóc, nhưng mà nghĩ đến lời ba nói, liền nhịn xuống."
Nói xong, Lục Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đen láy lấp lánh, lại ngượng ngùng cười.
Nghe em gái nói, Đại Bảo cũng đứng đắn gật đầu, sau đó cười vỗ vai em gái. "Mặc dù ca ca cũng không biết áp lực và gánh nặng trong lòng có nghĩa gì, nhưng mà ca ca không sợ đâu."
"Cho nên Tiểu Nhiên vẫn có thể dựa vào anh mà!"
"Vâng~" Khéo léo đáp lại một tiếng, Lục Bảo vui vẻ cười.
Chiếc kẹo bị mất đi không ai còn để ý đến nữa, cũng tan theo đó.
Nhìn hai người họ, Khâu Thu ngưỡng mộ nâng gương mặt. Cô cũng muốn có một ca ca, tỷ tỷ, hoặc là đệ đệ muội muội. Nhưng vì mẹ không được khỏe, không thể sinh thêm em bé, nên cô không có cơ hội đó.
"Cô giáo đến!" Đúng lúc ba tiểu gia hỏa định nói thêm vài câu, ở cửa, một bạn nam đeo cặp sách, vừa hô hào vừa sốt ruột chạy vào.
Nghe thấy câu "Cô giáo đến" tất cả học sinh lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, sau đó nhanh chóng lấy sách giáo khoa trong cặp ra, bày lên bàn. Gần như cùng lúc các bạn đã chuẩn bị xong, Lý Phương Phương cầm theo sách giáo khoa bước vào. Chỉ cần nhìn lướt qua, cô đã biết trước khi mình đến, khung cảnh trong lớp học như thế nào. Nhưng cô lại không nói gì cả. Nghe tiếng chuông vào học vang lên bên ngoài, cô khẽ hắng giọng, chính xác không sai nhìn về phía bạn nhỏ vừa nãy chạy vào hô "Cô giáo đến".
"Trần Tử Ngang, đứng lên!"
Rầm! Nghe thấy tên mình, cậu bé tên Trần Tử Ngang lập tức đứng lên. Tuy đã bỏ cặp xuống, nhưng vì lúc nãy chạy quá nhanh, cả khuôn mặt nhỏ vẫn còn đỏ bừng.
Ngồi phía sau cậu, Tứ Bảo và Ngũ Bảo liếc nhìn cậu, rồi ánh mắt đồng thời rơi vào vị trí lưng quần cậu. Có lẽ do ra ngoài quá vội, một nửa vạt áo của Trần Tử Ngang vẫn còn nhét trong quần.
Thấy vậy, Tứ Bảo chần chừ một lúc, rồi nhìn Ngũ Bảo, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết không?"
"Nên chứ." Ngũ Bảo do dự trả lời. Cô lại nhìn về Lý Phương Phương đang đứng ở phía trước, nói: "Chờ cô giáo nói xong rồi thì hãy nói với cậu ấy."
"Được." Gật gật đầu, Tứ Bảo cũng không lên tiếng nữa.
Sau khi đặt sách giáo khoa lên bàn, Lý Phương Phương nghiêm túc nói: "Trần Tử Ngang, cô đã nói rồi, trong lớp không được phép hô to, phải không?"
Chớp mắt hút mạnh một hơi mũi, Trần Tử Ngang gật đầu.
Nhíu mày lại, Lý Phương Phương tiếp tục nói: "Vậy sao lúc nãy con lại hô to?"
"... "Nghe câu chất vấn này, con ngươi nhỏ của cậu bé đảo một vòng. Một giây sau, cậu ta rất nghiêm túc trả lời: "Thưa cô, con kêu trước khi chân đi đến cửa lớp, cho nên không tính là gì cả."
"Cái gì?" Nghe vậy, Lý Phương Phương lập tức sững sờ. Một giây sau, gân xanh trên thái dương cô bắt đầu nổi lên cuồn cuộn.
Cái cậu Trần Tử Ngang này. Mồm mép đúng là lanh lợi! Mới học lớp một mà đã biết tìm ra cái lý do này.
Sau đó còn ra sao nữa đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận