Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 985: Tiểu tử này có thể a

Chương 985: Thằng nhóc này được đấy
"Chỉ là về sau, bởi vì thầy bói bài này, thầy bói bài kia, giờ thể dục cơ bản của hắn liền thành một môn cho có, Vương Kiến Quốc về sau cũng chẳng còn gì, dần dần trở nên suy sụp rất nhiều."
"Thật đó, không tin ngươi hỏi em trai ta với Vương Hiểu Đông bọn họ mà xem!" Đại Bảo liên tục gật đầu, bất kể nói gì, trước tiên cứ lừa Vương Kiến Quốc đã rồi tính.
"Vậy được rồi, các ngươi lúc nào luyện tập? Đến lúc đó ta qua xem thử." Vương Kiến Quốc bày tỏ ý muốn đi xem, trong giọng nói mơ hồ có chút vui vẻ, hoặc có thể nói là có chút hớn hở.
"Đến giữa trưa bốn giờ, ở thao trường, vậy thầy Vương chúng ta quyết định vậy nha, gặp ở thao trường!" Ngay sau đó, Đại Bảo vội vàng nói, sợ Vương Kiến Quốc đổi ý, sau đó liền không quay đầu lại đi ra cửa, căn bản không cho Vương Kiến Quốc cơ hội nói chuyện.
"Chân ngươi còn chưa lành, cẩn thận chút nha! Thằng nhóc này..." Khi Vương Kiến Quốc gọi xong thì Đại Bảo đã mất dạng, cuối cùng chỉ đành cười khổ bất đắc dĩ một tiếng, nhưng nhìn ra được là hắn vẫn rất vui.
Buổi chiều.
"Đại ca! Huynh nói hôm nay có cách giúp ta tiếp tục cải thiện vấn đề, rốt cuộc là cách gì?" Trên đường, Tứ Bảo có chút thấp thỏm hỏi, thật sự hắn không muốn tiếp tục làm vướng chân những người khác nữa.
"Bí mật, đến rồi ngươi sẽ biết!" Đại Bảo mặt đầy thần bí cùng tự tin, phảng phất như đã nắm chắc phần thắng trong tay, điều này ngược lại làm cho Tứ Bảo an tâm được phần nào.
Mà khi Đại Bảo và Tứ Bảo cùng với ba người khác đến thao trường thì Vương Kiến Quốc đã ở thao trường chờ sẵn.
"Thầy Vương, sao thầy lại tới đây?" Tứ Bảo cùng mấy người khác thấy Vương Kiến Quốc ở đó, không khỏi hơi kinh ngạc, lúc đến họ không hề hay biết Vương Kiến Quốc cũng có mặt.
"Khụ, khụ... Ý của thầy Vương là các em đến khá sớm!" Đại Bảo trước lừa Vương Kiến Quốc một câu, sau đó lại quay sang mấy người khác.
"Không phải chúng ta đã nói để thầy Vương đến hướng dẫn huấn luyện cho chúng ta sao?" Ngay sau đó, Đại Bảo nhẹ giọng bày tỏ, bất quá giọng nói xác thực giảm thấp xuống một chút, mắt cũng nháy liên tục.
Mấy người khác dường như hiểu ra điều gì, nhưng cũng không nói thêm gì, có Vương Kiến Quốc đến huấn luyện, có vẻ cũng không tệ. Ít nhất không giống như Đại Bảo, chỉ biết ép bọn họ, cứ luyện luyện luyện không ngừng, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không được.
"Vậy đi, các em trước hết dùng toàn lực chạy 200 mét, sau đó cứ theo trình tự trước đây của các em, chạy tiếp sức 800 mét xem thế nào, ta muốn quan sát vấn đề của các em trước!"
"Được!" Tứ Bảo và mấy người khác cùng nhau đáp ứng, còn Đại Bảo thì hoàn toàn đóng vai quần chúng, làm sao hắn cũng muốn ra sân chạy một vòng, nhưng điều kiện không cho phép.
Thế là mọi người cùng nhau bắt đầu kiểm tra, trước hết là tự do chạy hết sức.
Người đầu tiên vẫn là Vương Hiểu Đông.
"Ừm, cũng không tệ!" Sau khi Vương Hiểu Đông chạy xong 200 mét, Vương Kiến Quốc đưa ra một đánh giá coi như tương đối khách quan.
Còn người thứ hai và người thứ ba thì đều không quá làm Vương Kiến Quốc để ý, biểu hiện đều bình thường, có thể nói là đến lớp cho đủ số cũng không phải quá đáng.
Nhưng đến lượt Tứ Bảo chạy hai trăm mét thì Vương Kiến Quốc lại đột nhiên cảm thấy hai mắt sáng lên.
"Thằng nhóc này được đấy, thân thể tốt vậy, chạy nhanh như vậy, tốc độ không hề giảm!" Lại nhìn Tứ Bảo chạy xong 200 mét, Vương Kiến Quốc khó được khen một câu, đối với cái miệng ít khi nào khen người của hắn mà nói thì đây là chuyện vô cùng hiếm có.
"Được, tiếp theo các em chạy tiếp sức 800 mét!" Ngay sau đó, Vương Kiến Quốc lại bắt đầu tổ chức Tứ Bảo cùng với ba người khác tiến hành chạy tiếp sức.
Vương Hiểu Đông vẫn là người đầu tiên xuất phát, chạy rất thuận lợi, hơn nữa trạng thái của họ hôm nay đều rất tốt, so với lúc mới bắt đầu chạy ngày hôm qua còn tốt hơn. Ngay cả Vương Kiến Quốc nhìn cũng không khỏi khẽ gật đầu, so với những ứng viên dự thi khác, cứ theo đà này, lần tiếp sức này thứ nhất hắn không dám chắc là Tứ Bảo bọn họ, nhưng trước ba tuyệt đối có hi vọng!
Nhưng khi gậy giao đến tay Tứ Bảo thì sự cố vẫn xảy ra. Lần này lại vì Vương Kiến Quốc ở một bên quan sát, áp lực tâm lý của Tứ Bảo càng lớn, không những làm rơi gậy một lần, nhặt lên xong lại rơi thêm một lần nữa, đến cuối Tứ Bảo đã không muốn chạy nữa.
Cuối cùng, vẫn là nhờ sự cố gắng cùng cổ vũ của Đại Bảo, Tứ Bảo mới cầm gậy chạy qua vạch đích.
"Thật x..l..ỗi! Thầy Vương, em..." Tứ Bảo đi đến trước mặt Vương Kiến Quốc, không những có chút ủ rũ, muốn nói gì để bù đắp sai lầm vừa rồi, nhưng lại phát hiện không có gì để giải thích.
"Xin lỗi gì chứ? Vì sao phải xin lỗi? Rõ ràng em chạy rất tốt mà!" Ngoài dự liệu, Vương Kiến Quốc cũng không nhắc đến sai lầm vừa rồi của Tứ Bảo, ngược lại tỏ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên rất khẳng định về biểu hiện vừa rồi của Tứ Bảo.
"Hả?" Tứ Bảo đột nhiên sững sờ, chẳng lẽ Vương Kiến Quốc vừa rồi không thấy hắn làm rơi gậy sao? Hơn nữa còn rơi đến hai lần?
"Có thể là thầy ơi, em vừa rồi, em vừa rồi..." Ngay sau đó, Tứ Bảo còn muốn nhắc nhở Vương Kiến Quốc một chút, nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị Vương Kiến Quốc cắt ngang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận