Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1282: Trước đó thế nào không có xấu hổ như vậy

Chương 1282: "Sao trước giờ không thấy xấu hổ như vậy"
"Khụ, khụ... Cái này, cái này..."
Bị mẹ của Trương Thốc Xúc nhìn chằm chằm như vậy, Cung Thiếu Đình càng thêm chột dạ, ngay cả lời cũng lắp bắp hỏi, nói không rõ ràng.
"Nói nhanh một chút a, có phải ngươi ở bên ngoài gây ra họa gì không? Không dám nói với ba ngươi? Nói ra cô có thể cân nhắc giúp ngươi một tay."
Ngay sau đó, mẹ của Trương Thốc Xúc lại âm thầm suy đoán một câu.
Nàng hoài nghi Cung Thiếu Đình hôm nay ân cần như vậy, rất có thể là ở bên ngoài để lại cái cục diện rối rắm gì, muốn nàng ra tay giúp đỡ thu dọn một chút.
Dù sao trước kia Cung Thiếu Đình còn là học sinh, cũng không ít lần gây rối ở trường, mỗi lần đều ân cần đến tìm nàng, sau đó để nàng đi giải quyết hậu quả.
Bất quá đó cũng là chuyện đã rất xưa, hôm nay Cung Thiếu Đình khác thường như vậy, khiến mẹ của Trương Thốc Xúc không nhịn được liên tưởng đến chuyện trước đây.
"Không có đâu, thật sự không có, yên tâm đi, bây giờ ta lớn ngần này rồi, sao còn có thể đi gây rối."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình trực tiếp đưa tay lên thề, đảm bảo đi đảm bảo lại mình không hề gây chuyện.
Bất quá, chuyện hắn muốn thu được cây trâm ngọc từ tay mẹ của Trương Thốc Xúc, có lẽ đối với mẹ của Trương Thốc Xúc mà nói, thật sự còn khó hơn cả chuyện ngốc nghếch.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Không có việc gì không lên điện Tam Bảo, nếu ngươi không nói, thì hôm nay về trước đi, một lát nữa ta còn phải tìm người đến giúp đám nhỏ phụ đạo gấp bài tập."
Lần này, mẹ của Trương Thốc Xúc trực tiếp bày tỏ, cũng không phải là thật sự đuổi Cung Thiếu Đình đi.
Từ lúc đầu, nàng đã nhìn ra Cung Thiếu Đình có vấn đề lớn, nếu Cung Thiếu Đình lúc này ngại ngùng không nói, vậy nàng sẽ ép đứa cháu này một chút.
"Đừng mà cô, con nói không được sao? Thật ra chỉ là chuyện nhỏ thôi, muốn nhờ cô giúp một tay."
Cung Thiếu Đình gãi gãi phía sau gáy, sau đó như một chàng trai ngượng ngùng bày tỏ.
"Ta biết ngay mà, nhưng mà bây giờ cháu tìm cô nhờ giúp đỡ mà cũng biết thẹn thùng, sao trước giờ không thấy cháu ngại ngùng như thế?"
Thấy vậy, mẹ của Trương Thốc Xúc ra vẻ đã sớm đoán trước, sau đó cười trêu chọc nói.
"Nói đi, chuyện gì? Nói ra trước nghe xem, ta nghĩ một chút xem có giúp được cháu không."
Ngay sau đó, mẹ của Trương Thốc Xúc trực tiếp nói, cũng không có tùy tiện đáp ứng.
Cung Thiếu Đình đã nhăn nhó thế này, trước đây mẹ của Trương Thốc Xúc cũng chưa từng thấy hắn như vậy, cho nên nói lần này Cung Thiếu Đình nhờ bà giúp một tay, e là không hề đơn giản.
Tốt hơn hết cứ nghe cụ thể tình hình thế nào đã, lỡ như bị Cung Thiếu Đình lừa thì cũng không hay.
"Vậy thì, thì cô, hôm nay cô có phải đi gặp sư nương của con không?"
Cung Thiếu Đình lắp bắp dò hỏi, nếu hôm nay Lâm Giai còn chưa giao cây trâm ngọc kia cho mẹ của Trương Thốc Xúc, vậy có lẽ chuyến này hắn coi như công cốc.
"Ừm, đúng vậy."
Mẹ của Trương Thốc Xúc gật đầu nhẹ, cũng không phủ nhận, nhưng ngay lập tức liền trở nên cảnh giác.
Cung Thiếu Đình bộ dạng như tên trộm, vừa nhìn đã biết không có ý gì tốt.
"Vậy sư nương có đưa cho cô một cây trâm ngọc không? Cô xem..."
Cung Thiếu Đình còn đang nói thì đột nhiên bị mẹ của Trương Thốc Xúc cắt ngang.
"Có, nhưng mà cháu đừng hòng có ý đồ với cây trâm ngọc đó của ta."
Mẹ của Trương Thốc Xúc gật đầu, bà muốn nhắc nhở Cung Thiếu Đình trước, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Hôm nay cô mới vừa nhận được thôi, đang thích lắm đây, đợi cô thưởng thức thêm mấy ngày, đến lúc đó có thể cân nhắc cho cháu mượn xem."
Dừng một chút, mẹ của Trương Thốc Xúc lại bổ sung một câu.
Dù sao thì đứa cháu này của mình hôm nay đã mang theo hộp quà trang điểm bà thích nhất, còn mua bộ đồ chơi cho Trương Thốc Xúc, cứ vậy mà đuổi đi thì cũng không hay.
Cho nên, mẹ của Trương Thốc Xúc cũng thả lỏng một chút, miễn cưỡng cho Cung Thiếu Đình xem qua, quan sát thêm một chút cũng không sao.
"Không phải, cái đó, cô, cô xem cái trâm ngọc đó có thể bán cho con không?"
Cung Thiếu Đình xua tay, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng vì cây trâm ngọc Tô Hàng thiết kế, vẫn kiên trì nói ra.
"Cháu nói cái gì?"
Nghe vậy, mẹ của Trương Thốc Xúc lập tức mở to mắt, dường như vừa nghe phải lời nói khó tin đến cực điểm.
Khá lắm, khó trách Cung Thiếu Đình hôm nay ân cần như vậy, đầu tiên là tặng hộp quà trang điểm, rồi lại đưa bộ đồ chơi, hóa ra đây là nhắm đến cây trâm báu của bà.
"Đúng đó cô, con thấy cô nhiều đồ trang điểm như vậy, cũng đâu thiếu một cây trâm đó phải không, cô xem bán lại cho con đi..."
Mặc dù đã cảm thấy trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng vì cây trâm ngọc đó, Cung Thiếu Đình vẫn ấp úng nói.
"Ui da, đau, cô tha mạng..."
Nhưng mà lời của hắn còn chưa dứt, tai đã bị mẹ của Trương Thốc Xúc vặn chặt.
"Thằng nhóc ranh, lấy một hộp đồ trang điểm rách nát, còn có một bộ đồ chơi, mà đòi đổi trâm ngọc của ta, đúng là quỷ tinh quỷ quái, cũng nghĩ ra đấy."
Mẹ của Trương Thốc Xúc vừa vặn tai Cung Thiếu Đình, tựa hồ chỉ động tay thôi vẫn chưa hả giận, lại trực tiếp mắng luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận