Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 63: Thuận thế

Chương 63: Thuận thế
Việc dậy sớm không phải vì Trịnh Quốc Đào và Diêu Văn Phong đến chuẩn bị. Mà là do Tam Bảo và Tứ Bảo đồng loạt khóc ré lên. Tô Hàng trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ, suýt chút nữa hồn bay phách lạc. Phản ứng đầu tiên của hắn sau khi xuống giường là rời khỏi phòng ngủ nhỏ, đóng chặt cửa phòng, tránh cho Đại Bảo bị đánh thức…
Một mạch đi vào phòng ngủ chính, Tô Hàng nhìn Lâm Giai mặt mày ủ dột, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
"Tam Bảo với Tứ Bảo giành đồ chơi, giành nhau khóc..." Lâm Giai vừa dứt lời, thân thể nhỏ bé của Lục Bảo run lên, cũng bị tiếng khóc của Tam Bảo và Tứ Bảo làm tỉnh giấc. Bé mím môi, phồng má, đôi mắt to trong nháy mắt ngấn nước. Nước mắt trong veo, tràn ra khỏi khóe mắt. Cái miệng nhỏ không lớn bắt đầu phát ra tiếng khóc nức nở.
"Lục Bảo ngoan, mụ mụ ôm..." Lâm Giai nhìn Lục Bảo thân thể run rẩy, rõ ràng là bị dọa sợ, xót xa đến đỏ cả vành mắt.
Tô Hàng thấy vậy liền tiến lên xoa đầu Lâm Giai, nói: "Em ôm Lục Bảo ra phòng khách trước đi, để anh dỗ hai đứa nó."
"Anh định làm gì bây giờ?" Lâm Giai hỏi, mắt liếc nhìn Tam Bảo và Tứ Bảo. Hai đứa nhóc đang níu lấy cùng một món đồ chơi, nhất quyết không chịu buông tay. Đó là một con cá mắt to, thân có đốm vàng, đuôi lại có hình trái tim màu hồng rực. Theo lời Lâm Giai, đây là lúc trước cô mua tã, chủ quán tặng kèm. Thật tình mà nói. Tô Hàng nhìn thấy lần đầu tiên, đã cảm thấy con cá này xấu đến độ không thể nào nhìn nổi. Nhưng Tam Bảo và Tứ Bảo đều rất thích nó. Mỗi khi thấy con cá này, hai khuôn mặt nhỏ đang khóc nhè có thể lập tức cười toe toét. Điều này khiến Tô Hàng không khỏi cảm thán. Gu thẩm mỹ của trẻ con quả thật là kỳ diệu!
"Ô ô a!" "Nha a a a!" Thấy hai đứa nhỏ vừa giằng co đồ chơi vừa "a a" kêu với nhau, Tô Hàng híp mắt. "Trong tình huống này, chỉ có thể dùng biện pháp ôm đôi nam nữ kết hợp!"
"Hả?" Lâm Giai nghe Tô Hàng nói cách giải quyết thì không hiểu. "Ôm đôi nam nữ kết hợp? Ý gì?"
Liếc nhìn Tam Bảo và Tứ Bảo một cái, Tô Hàng không giải thích gì thêm, trực tiếp hành động. Đầu tiên, hắn giật lấy con cá xấu xí từ tay hai đứa nhỏ. Trước khi Tam Bảo kịp mếu máo khóc, tay trái của hắn đã nhanh chóng ôm Tam Bảo vào lòng. Sau đó, lại dùng tay phải ôm Tứ Bảo vào lòng. Hai đứa nhỏ ngơ ngác áp vào người hắn, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ. Hai đứa chăm chú nhìn nhau một hồi, ngây ra mấy giây, rồi đột nhiên bật cười. "Ha ha ha..."
Thấy dáng vẻ vui sướng của chúng, mắt Lâm Giai tròn xoe. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tô Hàng: "Sao có thể như vậy?"
"Anh cũng không biết nữa, tình cờ phát hiện thôi." Tô Hàng cười giải thích. "Mỗi lần hai đứa nó nháo lên, anh đều cho chúng ôm nhau mặt đối mặt như vậy, là biết nghe lời ngay."
Lâm Giai kinh ngạc há miệng, cuối cùng chỉ nói được một câu "Thần kỳ!" Sau đó, cô nhìn Tô Hàng đang căng cơ, lông mày nhíu lại: "Anh không mệt sao?"
"Cũng không sao." Tô Hàng cười khẽ: "Chúng nó đều không nặng, không..."
"Nói bậy..." Đôi lông mày thanh tú của Lâm Giai nhíu lại, xót xa cắn môi. Để tránh Tô Hàng quá mệt, cô liền nói: "Em dỗ Lục Bảo xong, hôm nay em làm điểm tâm."
"Được, để anh thử xem tay nghề nấu nướng của Lâm đồng học em, có tiến bộ hơn không." Tô Hàng nói xong liền bật cười.
Lâm Giai môi đỏ cong lên, đôi mày thanh tú hơi nhếch lên, tỏ vẻ đắc ý. "Cái này anh cứ yên tâm đi..." Cô còn chưa dứt lời, điện thoại đột nhiên reo lên. Cầm điện thoại lên xem, cô cau mày nhìn Tô Hàng: "Là Tiểu Như."
"Sớm vậy sao?" Tô Hàng ngớ người. Lúc này còn chưa tới bảy giờ. Sáng sớm đã đến nhà, Trịnh Nhã Như và người kia là Diêu Văn Phong, có phải hơi vội vàng không?
"Em hỏi thử xem sao." Lâm Giai nói rồi nghe điện thoại. Một lát sau, mày cô nhíu lại càng sâu. "Tiểu Như nói bọn họ đã vào khu chung cư rồi."
"? ? ?" Tô Hàng vẻ mặt "chuyện gì thế này" nhìn Lâm Giai.
Bất đắc dĩ thở dài, Lâm Giai cười khổ nói với Trịnh Nhã Như bên kia điện thoại: "Tiểu Như, các cậu chờ một chút nhé..."
"Ừm... Đợi em với Tô Hàng chuẩn bị xong sẽ gọi cho cậu." Nói xong, Lâm Giai gật đầu, sau đó cúp điện thoại. Đặt Lục Bảo vừa dỗ xong xuống, cô tiếp lời Tô Hàng: "Em chăm sóc Tam Bảo, anh nhanh đi rửa mặt đi."
Nghe vậy, Tô Hàng lắc đầu: "Em đi trước."
Nhướn mày, Lâm Giai bất đắc dĩ nói: "Bọn họ muốn gặp đâu phải là em."
Tô Hàng híp mắt lại, không cho phản bác nói: "Vậy cũng phải là em trước."
Hắn lại tiếp lời không vui bổ sung: "Chẳng lẽ em định mặc đồ ngủ tiếp khách à?"
"Hả?" Lâm Giai sững sờ, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, lập tức hoàn hồn. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, vội vàng cầm lấy thường phục, chạy vội vào phòng ngủ nhỏ để thay. Sau khi chải lại tóc, cô mới lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, ngại ngùng bước ra trước mặt Tô Hàng, mắt né tránh nói: "Em xong rồi... anh mau đi đi."
"Thế mới đúng chứ!" Tô Hàng cười xoa má Lâm Giai, cũng bắt đầu chuẩn bị.
Nhìn bóng lưng Tô Hàng, sắc mặt Lâm Giai càng đỏ hơn. Vì vừa rồi được Tô Hàng nhắc, cô mới nhớ ra, mình vẫn còn mặc đồ ngủ… Ô… chẳng phải là đều đã bị thấy cả rồi sao? Nghĩ đến đây, Lâm Giai ngượng đến mức che cả mặt.
Nghe tiếng động ngượng ngùng của Lâm Giai sau lưng, khóe miệng Tô Hàng hơi nhếch lên, mắt nhắm lại. Ừm, dù không mặc gì, vợ vẫn rất quyến rũ nha!. . .
Nửa tiếng sau. Lâm Giai gọi điện thoại cho Trịnh Nhã Như, cùng Tô Hàng làm xong chuẩn bị đón khách.
"Tiểu Giai, làm phiền rồi!" Trịnh Nhã Như vừa bước vào, không khí yên tĩnh trong nhà liền trở nên náo nhiệt. Thấy cô vừa ôm vừa hôn Lâm Giai, lông mày Tô Hàng nhíu lại, trực tiếp kéo Lâm Giai vào trong lồng ngực của mình. "Giai Giai là vợ của ta." Tô Hàng cau mày, rồi bổ sung thêm: "Muốn hôn muốn ôm thì tự tìm đúng đối tượng mà đi!"
"Lão Tô, keo kiệt quá!" Trịnh Nhã Như có chút bực tức híp mắt lại.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn, nghiêm nghị quát lớn tên cô. "Tiểu Như!"
Nghe được giọng nói này, Trịnh Nhã Như liền sợ hãi, ngoan ngoãn đi qua một bên đứng im.
Thấy vậy, Tô Hàng quay sang nhìn Trịnh Quốc Đào vừa quát lớn. Trông ông khá giống Trịnh Nhã Như. Xem ra người này hẳn là cha của Trịnh Nhã Như. Còn người già kia... Chắc hẳn là lão nhân sưu tầm Diêu Văn Phong mà Trịnh Nhã Như đã nhắc đến trước đó? Tô Hàng âm thầm phân tích tình hình.
Cùng lúc đó, Trịnh Quốc Đào đã bước lên một bước, cười chào Tô Hàng: "Tô sư phó, chào cậu, tôi là Trịnh Quốc Đào, cha của Tiểu Như."
Trịnh Quốc Đào cười thận trọng, không tự giác mang đến cho người ta cảm giác hùng hậu bình tĩnh. Sau khi giới thiệu mình xong, ông tiếp tục giới thiệu Diêu Văn Phong: "Đây là Diêu Văn Phong Diêu lão, một nhà sưu tầm có tiếng trong giới Thượng Hải."
Sau khi Trịnh Quốc Đào giới thiệu xong, Diêu Văn Phong tiếp tục bước lên, lộ ra vẻ mỉm cười đầy kính nể với Tô Hàng. "Tô đại sư, chào cậu."
Một tiếng "đại sư" của Diêu Văn Phong, khiến Tô Hàng và Lâm Giai đồng thời kinh ngạc. Nhưng so với vẻ ngây ngốc của Lâm Giai thì biểu cảm của Tô Hàng bình thản hơn nhiều. Hắn chỉ do dự một giây, liền dựa vào tình hình trước mắt, nhanh chóng phản ứng. "Hai vị, xin chào." Tô Hàng bình tĩnh gật đầu, xem như ngầm thừa nhận danh hiệu "đại sư" này. Tự vả vào mặt? Hắn không ngốc như vậy. Đối phương là nhà sưu tầm có tiếng, nghĩa là người có con mắt tinh đời. Nếu một người có con mắt như vậy mà còn gọi mình là "đại sư" thì chứng tỏ mình hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này. Dù sao, sau này mình cũng dự định sẽ lăn lộn trong giới điêu khắc lâu dài. Đã như vậy thì tại sao không thuận thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận