Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1494: Thật sự hàm chứa nước mắt ăn xong

Chương 1494: Thật sự ngậm nước mắt mà ăn hết Sau đó, cha của cậu bé cũng bắt đầu ăn nốt phần thức ăn còn lại trên bàn của mình. Cho đến khi kết thúc, hai cha con cậu bé đã quét sạch tất cả đồ ăn, mới dừng lại. Lúc này, bụng của cả hai, không kể là cậu bé hay cha của mình, đều đã căng tròn phình lên, trông như những phụ nữ đang mang thai vậy. Với bộ dạng này, có lẽ họ đứng lên thôi cũng khó. Chắc họ còn phải ngồi nghỉ ngơi trên ghế một lúc lâu để tiêu hóa bớt, mới có thể đứng dậy rời đi được, trông rất giống cái phong thái ăn uống quá độ như tửu đồ Tứ Bảo ngày trước.
Trong khi hai cha con ăn cơm, điều đáng chú ý là nước mắt cậu bé không ngừng tuôn rơi, mãi cho đến khi cậu ăn hết sạch đồ ăn trên bàn của mình, vẫn không thể ngừng lại được. Tình cảnh này quả thật đúng là, ngậm nước mắt mà ăn hết.
Sau khi hai cha con cậu bé ăn xong toàn bộ đồ ăn trên bàn, Tô Hàng cùng đám con cũng thu hồi ánh mắt.
"Sao, các con có cảm tưởng gì?"
Ngay sau đó, Tô Hàng quay sang hỏi các con mình. Đây là một cơ hội tốt để dạy dỗ con cái, anh không muốn bỏ lỡ.
"Ưm~ ba ba, con thấy cha của cậu bé làm đúng lắm, xử lý như vậy rất tốt."
"Con cũng thấy vậy, con rất bội phục cha của cậu bé đó."
"Nếu là con, chắc chắn con không thể nào ăn nổi đồ ăn nhặt từ trong thùng rác lên."
Đám trẻ suy nghĩ một chút rồi từng đứa đứng ra bày tỏ ý kiến. Các con lạ thường nhất trí, đều bày tỏ sự đồng tình với cách làm của cha cậu bé, trong lòng cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc từ chuyện này. Ban đầu, Tô Hàng chỉ muốn dạy các con mình một điều về tầm quan trọng của việc trân quý đồ ăn, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, cảm xúc của các con về đạo lý này càng trở nên sâu sắc hơn. Anh tin rằng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sẽ không có đứa nào trong đám trẻ dám cố ý lãng phí đồ ăn nữa.
Không chỉ các con của Tô Hàng cảm thấy bội phục cách làm của cha cậu bé, Tô Hàng và Lâm Giai cũng nhìn sâu vào người đàn ông ấy vài lần, trong lòng âm thầm giơ ngón cái lên. Cần phải biết rằng, chỉ riêng việc có thể nhặt lại đồ ăn từ trong thùng rác thôi, đã không phải người bình thường có thể làm được. Huống chi còn phải ăn nó vào bụng, việc này càng thêm khó mà chấp nhận, nhưng cha cậu bé lại làm được, và đó là một bài học đích đáng dành cho con trai, thật sự là một tấm gương.
Không lâu sau đó, hai cha con cậu bé cũng đã nghỉ ngơi xong, rồi rời khỏi nhà hàng tự phục vụ. Mỗi khi nhìn sang cái bàn họ đã ngồi, Tô Hàng và các con đều không thể nhịn được mà nghĩ đến hai cha con kia. Khi cả nhà Tô Hàng dùng bữa trưa xong và ra khỏi nhà hàng tự phục vụ, họ vẫn thỉnh thoảng nhắc lại chuyện đó.
Sau này, vì biết buổi chiều các con còn có mấy bài thi, Tô Hàng và Lâm Giai đã đưa chúng đến khách sạn mà họ đã đặt từ đêm qua để nghỉ ngơi. Buổi chiều không chỉ có một môn thi, nếu buổi trưa không nghỉ ngơi đầy đủ, không có tinh thần tốt, sẽ ảnh hưởng đến sự thể hiện của các con trong phòng thi. Hơn nữa, nhà của Tô Hàng cách trường học của các con khá xa, mà vừa ăn trưa xong thì về nhà nghỉ ngơi chắc chắn là không kịp. Vậy nên, Tô Hàng và Lâm Giai đã đặt trước một khách sạn gần trường học để cho các con nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian sau đó, mọi chuyện trong gia đình Tô Hàng không có gì đặc biệt xảy ra, các con của họ đều ngủ một giấc thật ngon. Đến buổi chiều, trước khi thời gian thi bắt đầu nửa tiếng, Tô Hàng và Lâm Giai lại lái xe đưa chúng đến trước cổng trường.
"Lần này vào phòng thi, nhất định phải kiểm tra bài cẩn thận nghiêm túc, ngàn vạn lần không được sơ ý chủ quan."
Trước khi các con vào phòng thi, Tô Hàng đã gọi chúng lại, sau đó dặn dò qua loa vài câu. Lời của anh đại khái cũng giống với những điều đã căn dặn vào buổi sáng.
"Điều quan trọng nhất là đừng vội ra khỏi phòng thi sớm, dù làm xong bài, viết xong hết rồi, cũng đừng nóng vội ra khỏi phòng thi, nhất định phải kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mới được, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Dừng một lát, Lâm Giai cũng tiếp lời Tô Hàng, rồi nhắc nhở các con. Tuy lời nói của cô hướng về tất cả, nhưng ánh mắt lại không ngừng đặt trên người Tứ Bảo, rõ ràng Lâm Giai vẫn còn để bụng chuyện sáng nay của Tứ Bảo, hi vọng cậu đừng tái phạm.
"Hắc hắc..."
Nghe vậy, Tứ Bảo hơi xấu hổ cười, trong lòng cậu hiển nhiên cũng biết Lâm Giai đang nói tới ai. Mấy đứa trẻ còn lại cũng liếc nhìn Tứ Bảo, có người thì thầm cười trộm, có người lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, còn có người lại có vẻ đồng tình với Tứ Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận