Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1662: Đến chậm cơm trưa

Chương 1662: Bữa trưa muộn
Ngoài những lời này ra, một số phụ huynh thậm chí còn dùng những lời lẽ khó nghe hơn để phản bác và công kích. Tựa hồ chỉ cần bọn họ nói quá đáng, thì lại càng chứng minh được bọn họ có lý.
Mà những nhân viên quản lý này chưa từng thấy qua những đứa trẻ như Tam Bảo, hay những bậc phụ huynh như Tô Hàng.
"Không sao, trẻ con mà, thấy đồ mới lạ luôn không kìm chế được." Một bà lão gần 70 tuổi bên cạnh, nhìn Tam Bảo với vẻ hiền từ.
"Cảm ơn bà đã thông cảm, bà yên tâm, cháu sẽ không hét to như thế nữa."
"Tốt, ngoan quá!" Thấy Tam Bảo ngoan ngoãn nghe lời như vậy, bà lão không nhịn được đưa bàn tay già nua ra, vuốt ve mái đầu xù của Tam Bảo.
"Được rồi các bé, chúng ta tiếp tục đi xem phía trước thôi." Thấy Tam Bảo xin lỗi, Tô Hàng mới gọi các bé tiếp tục đi về phía trước.
Trong vườn thực vật có rất nhiều loài cây quý hiếm, mỗi loại cây đều có một tấm bảng treo trước mặt, ghi rõ nguồn gốc và đặc tính của nó.
"Ba ơi nhìn kìa, đây là hoa tulip hồng nhạt này! Màu mẹ thích nhất đó!" Đại Bảo vừa phấn khích vừa nói nhỏ, cậu bé kích động chỉ vào biển hoa tulip hồng nhạt phía trước, nói với Tô Hàng.
"Ừ đúng vậy, đẹp thật." Tô Hàng nhìn phong cảnh trước mắt, cũng không khỏi cong lên khóe miệng, "Phong cảnh ở đây đẹp thật, đúng không?"
"Vâng, đúng đó! Cho dù không có động vật, con vẫn thích nơi này lắm!" Mắt Tam Bảo dường như không rời được, rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ trước mắt khiến nàng vô cùng thích thú.
"Nếu mẹ cũng có thể thấy cảnh đẹp ở đây thì tốt!" Ngũ Bảo cảm thán, rồi nàng chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tô Hàng.
"Ba ơi, mình chụp cho mẹ mấy tấm ảnh đi! Như vậy, mẹ cũng có thể nhìn thấy những cảnh đẹp mà chúng ta đã thấy!"
"Được thôi." Tô Hàng cười để ba bé đứng trước khóm hoa, đồng thời chụp ảnh cho các bé.
Nơi này trước kia anh cũng đã từng đến rồi, lúc đó anh chỉ cảm thấy đẹp, chứ không có cảm xúc hạnh phúc như bây giờ.
Tô Hàng hiểu, không phải vì cảnh sắc nơi này trở nên đẹp hơn, mà là vì những người cùng mình đến vườn bách thảo khác biệt.
Trước kia là anh và bạn bè trong ký túc xá.
Còn bây giờ, là những đứa con mà anh trân quý bằng cả tính mạng, cùng người quan trọng như vậy, đừng nói là vườn bách thảo, dù chỉ là bãi cỏ dưới lầu, anh cũng sẽ rất vui vẻ.
Các bé nhanh chóng chạy sang khu triển lãm rừng cây tiếp theo.
Tam Bảo và Ngũ Bảo thì thích thú ngắm nhìn những điều mới lạ, còn Đại Bảo thì thật sự rất hứng thú với những điều này.
Cậu bé sẽ cẩn thận xem kỹ nội dung trên bảng giới thiệu của từng loại cây, chỗ nào không biết chữ thì sẽ quay đầu nhờ Tô Hàng giúp đỡ.
Tô Hàng kiên nhẫn giải đáp cho Đại Bảo, đồng thời kể thêm một số chuyện thú vị liên quan đến các loài cây này mà mình biết.
Rất nhanh đã đến hơn một giờ chiều. Tô Hàng nhìn đồng hồ mới chợt nhớ ra, hình như mình chưa liên lạc với vợ buổi trưa. Không biết giữa trưa cô và các con đã ăn cơm tử tế chưa.
Nghĩ vậy, Tô Hàng vội vàng gọi điện cho Lâm Giai.
Nhưng điện thoại vừa kết nối, Lâm Giai đã vội vàng xin lỗi Tô Hàng.
"Xin lỗi anh, lão công, các con đi chơi vui quá, nên em không để ý thời gian."
Nghe Lâm Giai nói vậy, Tô Hàng vội cười giải thích.
"Lão bà à, em xin lỗi anh làm gì chứ? Thực ra anh gọi cho em, cũng là vì anh dẫn ba đứa đi dạo vườn bách thảo, quá cả giờ cơm trưa, nên mới gọi điện hỏi thăm em thế nào thôi."
Lâm Giai nghe đến đây mới thở phào một hơi, nhớ đến vẻ căng thẳng của mình lúc nãy, nàng không khỏi bật cười.
"Thì ra là thế, xem ra chúng ta lại có thể tụ tập ăn trưa chung rồi."
"Ừ, đúng đó, bên anh đi dạo cũng gần xong rồi, còn bên em thì sao?" Tô Hàng tò mò hỏi.
"Bên em các con cũng đã đi dạo mệt rồi, một lát nữa mình tập trung ở khu trung tâm thương mại nhé."
Hai người cẩn thận hẹn địa điểm, rồi mỗi người chạy đến đó.
Khu trung tâm thương mại có mấy cửa hàng hamburger, nhưng mấy bé lạ thay đều nhất trí chọn đúng cửa hàng mà mình hay ăn.
"Mẹ ơi, con kể cho mẹ nghe nè, trong vườn thực vật có rất nhiều loại hoa đẹp, chúng con còn đặc biệt chụp ảnh cho mẹ nữa đó!" Tam Bảo vừa ngồi xuống đã bắt đầu líu lo không ngừng.
Tứ Bảo cũng mặt mày hớn hở nhìn Tô Hàng.
"Ba ơi, hôm nay mấy con hổ trong vườn thú có vẻ rất hung dữ! Tụi con còn cho chúng ăn thịt nữa đó, với lại ở chỗ Sư tử viên. . ."
Mặc dù mấy bé nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng dù sao cũng có âm thanh đột ngột truyền đến từ bốn phương tám hướng, vẫn khiến cho Tô Hàng và Lâm Giai một ngày mệt mỏi có chút khó chịu.
"Hamburger còn chưa tới sao? Mau cho bọn chúng ăn chút gì chặn miệng lại!" Tô Hàng lén gửi tin nhắn cho Lâm Giai.
"Em cũng muốn biết đây, em mệt quá rồi, một lát nữa về nhà em muốn ngủ một giấc!" Lâm Giai cũng âm thầm dùng điện thoại trả lời.
"Lão bà à, bọn nhỏ thực sự quá năng động, hay là ngày mai mình đưa bọn nó qua nhà ông bà nội đi? Như vậy mình vừa hay cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày." Tô Hàng cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận