Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 216: Là cùng một cái Tô Hàng sao?

Chương 216: Có phải là cùng một Tô Hàng không?
“Mới không quên đâu…” Nhỏ giọng thì thầm một câu, nàng vội vàng đẩy Tô Hàng ra khỏi phòng ngủ chính.
“Mau đi mở cửa đi, đừng để cha mẹ bọn họ đợi lâu.” “Sao ngươi biết là cha mẹ bọn họ đến?” Tô Hàng cười hỏi.
Chỉ vào thời gian, Lâm Giai chớp mắt nói: “Sớm như vậy, kiểu gì cũng không phải Tiểu Như với bạn anh Chu Phàm rồi?” “Vậy à.” Tô Hàng nhún vai, đi qua mở cửa.
Quả nhiên.
Cửa vừa mở ra, cha mẹ mang khuôn mặt tươi cười liền xuất hiện trước mắt.
“Cha mẹ.” Nhìn cha mẹ mang theo bao lớn bao nhỏ, trên mặt Tô Hàng cũng lộ ra ý cười.
“Sao các người mang nhiều đồ thế?” “Trong này có quà cho con, còn có một số đồ vật mà ngày thường các con có thể cần dùng đến.” Lâm Duyệt Thanh nói xong, vào nhà đặt đồ xuống.
Nàng tiếp đó lui về sau, cười kéo Đường Nguyệt lên phía trước.
“Tiểu Hàng, con xem ai về này?” “Hả?” Ngơ ngác, Tô Hàng nhìn về phía Đường Nguyệt.
Đôi mắt chạm nhau, Đường Nguyệt nở nụ cười.
“Tô Hàng, lâu rồi không gặp.” “Cô…” Nhìn Đường Nguyệt cau mày, ánh mắt Tô Hàng trong nháy mắt mê hoặc.
Người phụ nữ này… Mình có quen biết sao?
Hắn cố lục soát trong trí nhớ, có chút mờ mịt.
Thật tình mà nói.
Mình không có chút ấn tượng nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cha mẹ, mình chắc chắn có quen người này.
“Thằng nhóc con này, ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng quên?” Nhận thấy ánh mắt mờ mịt của Tô Hàng, Lâm Duyệt Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Coi như Nguyệt Nguyệt đi nước ngoài bốn năm năm, con cũng không đến mức quên chứ?” “Ặc…” Nghe mẹ nói vậy, Tô Hàng có chút giật mình.
Chẳng trách mình không nhớ ra.
Bốn năm năm trước, mình còn chưa trọng sinh vào thân xác này.
Mặc dù mình có ký ức của Tô Hàng trước đây, nhưng từ sau khi trọng sinh, mình chưa từng gặp Đường Nguyệt.
Thời gian dài như vậy, cũng đã quên rồi.
Không có ấn tượng cũng là chuyện dễ hiểu.
Bây giờ được mẹ nhắc đến, cũng nhớ lại chút ký ức về Đường Nguyệt.
Nếu nhớ không nhầm.
Năm đó, mình, Chu Phàm và Đường Nguyệt, ba người có quan hệ khá tốt.
Ho nhẹ một tiếng, Tô Hàng cười với mẹ: “Mẹ, không có đâu, sao con lại quên được chứ.” Nói xong, hắn quay sang nhìn Đường Nguyệt, cười lảng sang chuyện khác.
“Cô về nước khi nào vậy?” Đi theo Tô Hàng vào nhà.
Liếc nhìn phòng một chút, Đường Nguyệt đáp: “Tớ vừa về một tuần trước. Nghe nói hôm nay sinh nhật anh nên đến nhà anh tìm.” “Kết quả vừa gặp bác trai bác gái, nghe bác gái nói anh đã thành gia, còn có con rồi?” Nói xong, Đường Nguyệt cười nhìn Tô Hàng: “Con anh đâu? Cho em xem với?” “Trong phòng ngủ chính, vợ anh đang chăm đấy.” Tiện miệng đáp, Tô Hàng dẫn Đường Nguyệt đi tới.
Trong phòng ngủ chính, Lâm Giai vẫn đang chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Đại Bảo và Ngũ Bảo vừa mới ngủ.
Nhị Bảo, Tam Bảo và Lục Bảo lim dim, mắt sắp nhắm lại.
Chỉ có Tứ Bảo, vẫn tinh nghịch dùng tay nhỏ nắm lấy chân nhỏ, lăn lộn trên giường.
Nghe tiếng bước chân vào phòng, Lâm Giai ôm Tứ Bảo lên, cười quay đầu lại.
“Là cha mẹ đến rồi à…” Nói xong, nàng nhìn về phía Tô Hàng.
Bên cạnh Tô Hàng.
Đường Nguyệt nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Giai, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Cô không phải người mua đồng hồ ở cửa hàng hôm đó sao?” “Hả?” Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc của Đường Nguyệt, Lâm Giai quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Đường Nguyệt, miệng nhỏ nàng hơi há ra, lộ vẻ kinh ngạc.
“Cô…” Ngơ ngác nhìn Đường Nguyệt, Lâm Giai vẫn chưa hết bàng hoàng.
Thu lại vẻ ngạc nhiên, Đường Nguyệt cười có chút dở khóc dở cười.
“Thì ra chồng cô là bạn của tôi à?” “Hai người quen nhau sao?” Đứng bên cạnh, Tô Hàng nhíu mày nhìn phản ứng của Lâm Giai và Đường Nguyệt, lông mày hơi nhướn lên.
“Nói ra cũng thật khéo.” Đường Nguyệt lắc đầu cười nói: “Hôm qua tôi mua quà sinh nhật cho anh, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở một cửa hàng.” Nói xong, nàng cười nhìn Lâm Giai: “Xem ra chúng ta có duyên.” “Ừ…ừ…” Gật đầu, Lâm Giai khẽ chau mày.
Chuyện trước mắt khiến nàng vẫn chưa thể thích ứng kịp.
Người phụ nữ mua đồng hồ tình cờ gặp lại, lại là bạn của chồng mình?
Thế giới này, đơn giản nhỏ bé không tưởng tượng được… Đồng thời, nàng cũng ý thức được một việc.
Đó là chiếc đồng hồ Đường Nguyệt mua cũng là định tặng cho Tô Hàng.
Cứ như vậy… Quà sinh nhật mình tặng, trùng mất rồi.
Hơn nữa nếu nàng nhớ không nhầm.
Chiếc đồng hồ cô ấy mua, so với chiếc đồng hồ mình mua, đắt hơn rất nhiều, nhìn cũng đẹp mắt hơn nữa… Nghĩ đến đây, lòng Lâm Giai có chút phức tạp, khẽ cắn môi.
Nhưng Đường Nguyệt dường như không nhận thấy ý nghĩ của Lâm Giai.
Nàng vừa nói chuyện xã giao qua loa với Lâm Giai, sự chú ý đã bị mấy chiếc giường trẻ em sau lưng Lâm Giai thu hút.
Vốn định tiến lên xem.
Nhưng vừa bước lên trước mấy bước, nàng đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Một, hai, ba, bốn…năm…sáu…sáu chiếc giường trẻ em?
Vậy chẳng phải là có…sáu đứa con?
Dù sao cũng chẳng ai rảnh đến mức mua sáu cái giường cho một hai đứa bé để thay nhau ngủ chứ?
Nhưng là sáu đứa con… Có thể sao?
Nhìn sáu chiếc giường trẻ em xếp ngay ngắn cạnh nhau, Đường Nguyệt biến sắc.
Nếu không phải nàng từ trước đến nay có khả năng khống chế cảm xúc tốt, lúc này chắc đã không nhịn được mà kinh hô lên.
Ánh mắt hoài nghi nhìn Tô Hàng, Đường Nguyệt khó tin nuốt nước bọt.
“Vậy…anh có sáu đứa con?” Nàng vừa nói xong, vẻ mặt ấm áp nhã nhặn mọi ngày liền có chút xáo động.
Chú ý tới sự kinh ngạc của Đường Nguyệt, Tô Hàng bình tĩnh gật đầu: “Không sai, sinh sáu.” Nói xong, hắn cười đi tới bên cạnh Lâm Giai, nhận lấy Tứ Bảo.
“Đây là Tứ Bảo.” Giới thiệu với Đường Nguyệt xong, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Tứ Bảo.
“Tứ Bảo, chào dì Đường đi con.” “A nha!” Tự nhiên kêu lên một tiếng, Tứ Bảo đưa tay nhỏ muốn tìm mẹ.
Thấy vậy, Tô Hàng không vui nhíu mày.
“Nhóc con, suốt ngày bám mẹ, ba ôm con không được à?” “Nha nha nha nha!” Kêu liên tục mấy tiếng, Tứ Bảo dùng sức thoát khỏi bàn tay nhỏ bị ba nắm chặt.
Hai cánh tay nhỏ mũm mĩm khua lên, tiếp tục nhoài người về phía mẹ.
Thấy vậy, Tô Hàng híp mắt lại.
“Không được, ba ôm, không được tìm mẹ!” “Nha!” Thấy hành động của mình bị ba cản lại, Tứ Bảo có chút tủi thân, bĩu môi.
Đôi mắt to tròn giống ba nhìn mẹ tủi thân chớp chớp.
“Khụ…Hay là để tôi ôm cho.” Nhìn đôi mắt nhỏ kia đang làm bộ đáng thương nhìn mình, Lâm Giai không nhịn được bật cười, đưa tay ra với Tứ Bảo.
Hết cách rồi.
Đôi mắt này giống Tô Hàng quá.
Nhìn đôi mắt này của Tứ Bảo, nàng rất dễ liên tưởng đến việc Tô Hàng đang giả vờ đáng thương.
Hình ảnh đó… Nghĩ đến đây, Lâm Giai cố nhịn cười, đôi mắt cong cong.
Thấy mẹ muốn ôm mình, Tứ Bảo ban đầu đang bĩu môi, lập tức vui vẻ há miệng.
“Y a ~” Nó vừa hô, vừa nhoài người ra phía trước.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Tô Hàng miệng thì phàn nàn không vui nhưng vẫn giao Tứ Bảo cho Lâm Giai.
Bên cạnh, Đường Nguyệt nhìn cả nhà ảnh hưởng qua lại, tương tác lẫn nhau, có chút khó khăn chớp mắt mấy cái.
Lại kinh ngạc nhìn mấy cái xe trẻ con, nàng càng thêm kinh hãi nhìn về phía Tô Hàng.
Bởi vì Tô Hàng trước mắt, so với Tô Hàng trong trí nhớ của nàng, khác biệt quá lớn.
Sự khác biệt này lớn đến mức, thậm chí khiến nàng hoài nghi, có phải mình đã nhận nhầm người không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận