Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1435: Tiếp tục như vậy nữa đều phải ghen

Chương 1435: Tiếp tục như vậy nữa đều phải ghen Tô Hàng còn nhớ có một lần trước đây, cũng giống như hôm nay, cả nhà ngồi lại ăn sủi cảo. Chỉ có điều lúc ấy hắn và Lâm Giai cùng nhau trong bếp bưng sủi cảo đã gói xong ra. Trong lúc Tô Hàng quay lại bếp cởi tạp dề, khi trở về thì toàn bộ sủi cảo trên bàn đã bị người cướp sạch. Nhìn lại, chỉ thấy đám bảo mỗi người mồm đều phồng lên vì cố nhịn, đến cả Nhị Bảo và Tam Bảo mấy cô nàng cũng chẳng còn giữ hình tượng thục nữ, cùng Đại Bảo, Tứ Bảo tranh nhau ăn sủi cảo.
"Được được, biết các con thích ăn, lần này ta gói nhiều, trong bếp còn nhiều lắm chưa cho vào nồi đâu, hôm nay muốn ăn bao nhiêu cũng có nhé."
Thấy vậy, Lâm Giai không khỏi bật cười, rồi nói.
Có phần hơn kinh nghiệm sủi cảo bị cướp sạch lần trước, lần này Lâm Giai đã gói nhiều hơn hẳn, cốt là để tránh lặp lại tình huống tương tự. Gói nhiều sủi cảo như vậy cũng ngốn của Lâm Giai cả một buổi sáng. Tô Hàng và Tứ Bảo lúc đó ngoài sân nghiên cứu điêu băng, mấy bảo còn lại thì chơi đùa, còn cô thì vất vả trong bếp làm sủi cảo. Cả buổi sáng không ngơi tay, với cô mà nói cũng rất mệt, nhưng thấy trên mặt mấy đứa sự vui vẻ thỏa mãn, Lâm Giai cảm thấy có cực khổ hơn nữa cũng đáng.
"Oa oa! Mẹ ơi, con yêu mẹ!"
"Mẹ ơi, lần này có nhân bánh hẹ tôm bóc vỏ không, con muốn ăn hẹ tôm bóc vỏ."
"Con muốn ăn tam tiên ai…"
Nghe vậy, đám bảo càng thêm vui sướng. Nhưng mỗi người một khác, sở thích ăn sủi cảo khác nhau, thậm chí có cả người muốn ăn hương vị khác biệt.
"Có có có, mấy đứa mèo háu ăn này, ta đều nghĩ cho mỗi đứa cả rồi."
Nghe vậy, Lâm Giai vừa tức giận chỉ vào mấy đứa vừa nói, nhưng trong lời nói vẫn có thể nghe ra sự nuông chiều của cô đối với các con.
"Lần này ta gói đủ loại nhân sủi cảo, nhưng đều luộc chung hết, lần này các con không được kén ăn nhé."
Tiếp đó, Lâm Giai lại nói thêm. Tuy cô rất mực yêu thương đám bảo, nhưng sẽ không quá mức chiều chuộng, không để chúng cứ như vậy mà kén ăn.
"Dạ…"
Nghe vậy, đám bảo thoáng có chút thất vọng, nhưng chỉ thoáng thôi. Dù không thể ăn nhiều loại nhân sủi cảo mình yêu thích nhất, nhưng các loại nhân khác thì đám bảo cũng chẳng ghét. Tiếp đó, đám bảo lại một phen bày tỏ yêu thương với Lâm Giai, khiến nụ cười trên mặt Lâm Giai càng thêm rạng rỡ.
"Ôi ôi~ các con cũng vừa thôi, cứ tiếp tục thế này ba ba lại ghen đấy."
Nhìn thấy cảnh này, Tô Hàng cũng không nhịn được mà trêu một câu.
"Đúng đấy, xem ba của các con bình giấm chua đổ cả rồi kìa."
Nghe vậy, Lâm Giai cũng không nhịn được che miệng cười khẽ, tranh thủ lúc nói chuyện, cô cũng đem số sủi cảo cuối cùng bưng ra bàn ăn.
"Hì hì… đổ thì đổ, ai bảo ba hôm nay không giúp mẹ cùng làm sủi cảo?"
"Chúng con vẫn yêu ba mà, chỉ là bây giờ thích mẹ hơn một chút."
"Trước sủi cảo ngon, mọi thứ phải lui sau…"
Nghe vậy, đám bảo đồng thanh đáp lại, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
"Thật là ấm áp hạnh phúc a…"
Thấy cảnh này, ngồi bên cạnh Cung thiếu Đình nhất thời không khỏi cảm khái một tiếng, cuộc sống gia đình hạnh phúc viên mãn của Tô Hàng khiến hắn có chút ghen tị. Đôi khi, hắn còn tưởng tượng mình về sau cũng có nhiều con như vậy, sau đó cả gia đình vui vẻ sống chung một chỗ, thỉnh thoảng lại trêu đùa những đứa trẻ con đáng yêu.
"Ai ~"
Về phần Tô Hàng, thì không nhịn được thở dài một hơi, nhưng nhìn khóe miệng hắn hơi nhếch lên thì đủ thấy trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi, hôm nay sao lại nghĩ đến làm sủi cảo vậy?"
Tiếp đó, Tô Hàng lại quay đầu, hỏi Lâm Giai một tiếng.
"Lần trước đông chí, lúc đó không phải do bận rộn quá nên quên mất sao, hôm đó không được ăn một bữa sủi cảo, cho nên mới nghĩ hôm nay làm bù."
Nghe vậy, Lâm Giai giải thích với Tô Hàng. Theo truyền thống, nếu như vào ngày đông chí mà không ăn sủi cảo, thì có thể sẽ bị lạnh rơi mất tai. Tuy đây chỉ là một loại truyền thuyết được bịa ra và tục lệ, nhưng cũng đủ chứng minh tầm quan trọng của sủi cảo trong lòng mọi người. Đông chí vừa rồi, Lâm Giai không cho đám bảo ăn sủi cảo, thì hôm nay chẳng phải làm bù cho chúng rồi sao? !!
"Được."
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ gật đầu, lúc này mới hiểu ra. Nhưng buổi sáng hắn đã nghiên cứu hơn nửa buổi điêu băng, sau lại ngắm Lục Bảo luyện tập tác phẩm điêu khắc băng, không thể giúp Lâm Giai làm sủi cảo, khoảng thời gian này quả thật thiếu một chút ý vị.
"Hình như ta đã ngửi thấy mùi thơm của nhân rồi…"
Khi sủi cảo được để lên bàn, Tứ Bảo vừa kéo mũi ra vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận