Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 759: Có phải hay không nên đổi cái nhà?

Chương 759: Có phải nên đổi nhà không?
Nhìn vẻ mặt Lục Bảo càng lúc càng khó chịu, Tô Hàng cười thầm trong lòng, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu cô bé một cách mạnh mẽ. Tiểu gia hỏa bị nhào nặn một trận ngơ ngác, không hiểu nhìn ba ba.
Nhíu mày, Tô Hàng ôn tồn an ủi: "Anh chị mãi mãi là anh chị của con."
"Còn việc con lo lắng, còn lâu lắm mới đến."
"Nói không chừng trước lúc đó, con đã tìm được người mình thích rồi đấy?"
Nói xong, Tô Hàng tiện tay bóp mũi Lục Bảo một cái. Tiểu gia hỏa xoa xoa mũi, vội vàng lắc đầu: "Không có đâu, con muốn ở bên ba ba mụ mụ mãi, ba ba mụ mụ là người con thích nhất!"
"Thật sao?" Cười nhìn Lục Bảo mặt mày hớn hở thề thốt, Tô Hàng khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì ba ba mụ mụ cũng sẽ mãi bên cạnh Tiểu Nhiên."
"Bởi vì con cùng các anh chị, cũng là người ba ba mụ mụ thích nhất."
"Ba ba, vậy chúng ta nói thế nhé." Lục Bảo cong môi nhỏ, vui vẻ chìa ngón tay cái ra.
Thấy thế, Tô Hàng cũng đưa ngón tay cái của mình ra, sau đó nhẹ nhàng ấn vào ngón cái của cô bé: "Nói vậy nhé."
"Vâng!" Dùng sức gật đầu, Lục Bảo không nén được vui sướng trong lòng, khóe miệng tươi rói.
Thấy nỗi phiền muộn của cô bé dường như đã được giải quyết, Tô Hàng đứng dậy, cười hỏi: "Sao? Còn có gì khác muốn hỏi ba ba không?"
"Dạ không ạ." Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn lắc đầu.
Cười cười, Tô Hàng nói tiếp: "Vậy thì nhanh đi làm bài tập cùng anh chị đi, lát nữa ông bà nội ngoại đến ăn cơm cùng."
"Bà nội với bà ngoại nói là có mang đồ chơi mới cho các con đấy."
Nhắc đến đồ chơi, Tô Hàng có chút bất đắc dĩ.
Đồ chơi trong nhà, từ khi mấy đứa nhỏ bắt đầu chơi đã mua, mua mãi đến bây giờ, phòng chứa đồ đã chất đống không còn chỗ để.
Hơn nữa mấy đứa nhỏ kia đều là người hoài cổ.
Dù đồ chơi có cũ nát, cũng chưa bao giờ chịu vứt đi.
Dần dà, các loại đồ chơi càng lúc càng nhiều, trong nhà cũng bắt đầu trở nên chật chội hơn.
Như gấu đồ chơi của Lục Bảo, ôm từ nhỏ đến lớn, vẫn coi như bảo bối.
"Hay là đổi nhà..." Tô Hàng nhìn căn nhà đã kém xa sự rộng rãi lúc trước, lẩm bẩm.
Lâm Giai nghe thấy anh dường như muốn nói gì đó, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi: "Anh vừa nói gì thế?"
Nghe vậy, Tô Hàng cười nhạt nói: "Anh đang nghĩ, hay là chúng ta đổi sang căn nhà lớn hơn đi."
"Nhà này, có cảm giác sắp không đủ dùng rồi."
"Hả hả? Ba ba vừa nói gì thế ạ?" Tô Hàng vừa dứt lời, Tam Bảo đã nhanh nhảu dựng tai lên.
Tiểu gia hỏa chớp mắt, có chút kinh ngạc nói: "Ba ba nói muốn đổi nhà ạ?"
"Cái gì đổi nhà?"
"Đổi nhà gì?"
"Chúng ta muốn đổi nhà sao?"
Một bên, mấy đứa nhỏ khác nghe thấy vậy, cũng nhao nhao nhìn sang.
Tô Hàng cười ha hả, bình tĩnh nói: "Ba chuẩn bị đổi nhà, vì nhà mình hiện tại không còn đủ chỗ nữa."
"Con thấy vẫn tốt mà." Lâm Giai ngó quanh, nghiêng đầu nói: "Trừ đồ chơi hơi nhiều ra, cái khác có vẻ vẫn ổn."
"Phòng ngủ của Tiểu Thần với bọn nó không gian cũng không được rộng rãi." Tô Hàng điểm tên.
Thật ra đây mới là nguyên nhân chính khiến anh cân nhắc chuyện đổi nhà.
Lũ trẻ thấy cũng sắp năm ba tuổi rồi, về sau vẫn là nên có một người một phòng ngủ, hoặc hai người một phòng ngủ thì tốt hơn, như thế cũng có không gian riêng tư.
Bây giờ Nhị Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo với Lục Bảo vẫn ở chung một phòng ngủ, đúng là có hơi chật.
"Ba ba, thật sự muốn đổi nhà ạ?" Lục Bảo có chút không nỡ.
Cô bé thích mọi thứ trong nhà hiện tại, nếu đổi nhà, những đồ đạc này có phải cũng sẽ bị đổi đi không?
Nhìn ra tiểu gia hỏa có vẻ không quá muốn, Tô Hàng hỏi: "Tiểu Nhiên của chúng ta không muốn đến ở nhà to hơn à?"
"Ừm... cũng không phải." Lục Bảo lắc đầu, tay nhỏ nắm lấy ghế sofa nói: "Con chỉ không muốn đồ đạc trong nhà bị đổi hết."
Mỗi một đồ vật, đều mang những ký ức tốt đẹp của cô bé với ba ba mụ mụ.
Nếu những thứ này bị bỏ đi, cô bé nhất định sẽ rất khó chịu.
Hiểu ý tiểu gia hỏa, Tô Hàng cười nói: "Mấy thứ này sẽ không bị thay đổi đâu, chúng vẫn sẽ ở lại căn nhà này."
"Lúc nào các con muốn về lại thì chúng ta lại về ở vài ngày."
"Vậy là chúng ta sẽ có hai căn nhà lớn ạ?" Tứ Bảo vừa nói vừa huơ tay múa chân.
Tô Hàng nghe vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ có hai căn nhà lớn."
Nghe vậy, lũ trẻ lập tức phấn khích.
Dù bọn nó rất thích căn nhà hiện tại, nhưng cũng thích căn nhà lớn sắp tới.
Với đồ mới, chúng luôn có cảm giác hiếu kỳ tươi mới hơn.
"Ba ba, căn nhà lớn mới ở đâu? Bây giờ chúng ta đi xem được không ạ?" Nhị Bảo tò mò hỏi.
Suy nghĩ một chút, Tô Hàng lắc đầu nói: "Bây giờ thì chưa được, vì ba với mụ vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp để mua nhà mới."
"Nhưng trước cuối tuần này, chúng ta sẽ chọn trước vài chỗ."
"Sau đó đến cuối tuần, cả nhà mình sẽ cùng đi xem, đến lúc đó các con có thể chọn một căn nhà mới."
"Thích kiểu nào, là có thể chọn kiểu đó ạ?" Ngũ Bảo có chút kích động hỏi.
Nghe vậy, Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, vội vàng bổ sung: "Đến lúc đó các con có thể chọn căn mình thích trong số những căn ba với mụ đã chọn nhé."
Nếu trực tiếp để lũ trẻ tự chọn, anh có thể khẳng định mấy đứa nhỏ nhất định sẽ chọn những căn nào bọn nó thấy bề ngoài đẹp mắt nhất.
Còn tính thực dụng, bọn nó sẽ không cân nhắc đến.
"Ba ba mụ mụ, ba mụ nhanh chọn đi!" Tam Bảo bước lên trước, có chút nôn nóng thúc giục.
Cô bé bây giờ đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn đi chọn nhà mới.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô bé, Tô Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chuyện này vội cũng không được, chúng ta phải từ từ thôi."
Dù sao cũng là mua nhà, đâu phải mua quần áo đâu mà tùy tiện.
Đó là nơi cả nhà sẽ ở trong một thời gian dài, chắc chắn phải chọn nơi ưng ý nhất.
"Được rồi, các con cứ đi làm bài tập đi, lát nữa ông bà nội với ông bà ngoại tới."
"Chuyện nhà cửa, đợi ông bà nội với ông bà ngoại đến rồi, chúng ta sẽ nói tiếp."
Lâm Giai vừa nói vừa đẩy lũ trẻ về phía cửa phòng sách.
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ làm bài tập cũng có động lực hẳn.
Sau khi nói với ba ba mụ mụ vài câu "Cố lên", chúng vội vàng vào phòng sách bắt đầu cố gắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận