Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 573:: So người xa lạ còn không quen người nhà

"So với người xa lạ còn không quen người nhà..." Câu nói này vừa hỏi ra, hai đứa nhóc lập tức càng thêm im lặng. Tứ Bảo hơi đỏ mặt, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên mặt Đại Bảo cũng lộ ra vẻ xấu hổ, đứa nhỏ khó có được lại thấy ngại ngùng. Tô Hàng cũng không vội truy hỏi, chờ chính chúng tự trả lời. Trầm mặc một hồi lâu, Đại Bảo mới nhỏ giọng nói: "Là con sai, con không nên đánh vào đầu em." "Hả?" Nghe được Đại Bảo giải thích lý do, Tô Hàng hơi kinh ngạc. Bởi vì theo những gì hắn biết, con trai hắn xưa nay không phải là đứa trẻ sẽ tùy tiện động tay đánh các em. Trừ khi là có nguyên nhân gì. Nghĩ ngợi một chút, hắn nhẫn nại hỏi tiếp: "Vì sao lại đánh em?" "..." Nghe vậy, Đại Bảo đột nhiên rơi vào trầm mặc. Tứ Bảo ở bên cạnh, biểu lộ cũng có thêm mấy phần cổ quái. Ngồi ở phía trước Ngũ Bảo, quay đầu nhìn hai anh trai, tay nhỏ nắm lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Bởi vì anh cả cảm thấy anh hai chỉ lo kết giao bạn bè, không quan tâm đến con." Nói đến đây, giọng nàng có thêm vài phần áy náy. Vì dưới góc nhìn của nàng, nếu không phải nàng không giỏi làm quen bạn mới, lúc này hai anh trai cũng sẽ không cãi nhau. "Là như vậy sao..." Nghe xong con gái giải thích, Tô Hàng lại lần nữa hỏi Đại Bảo và Tứ Bảo một lần. Đại Bảo gật đầu, còn Tứ Bảo lại buồn bực không lên tiếng không nhúc nhích. Bởi vì vào lúc em gái nói ra chuyện này, cậu đột nhiên phát hiện mình cũng đã sai. Mình là người ngồi cùng em gái, mình thật sự nên quan tâm em về mặt này. Mà mình đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện này, anh trai tức giận cũng là điều bình thường. Nghĩ vậy trong đầu, khuôn mặt nhỏ của Tứ Bảo đột nhiên đỏ bừng lên. Tô Hàng nhìn bọn chúng qua kính chiếu hậu một lúc, sau đó tầm mắt dừng trên người Đại Bảo, nói: "Tiểu Thần, con cảm thấy mình sai sao?" "Dạ, con không nên tùy tiện đánh vào đầu em." Đại Bảo gật đầu. Cũng gật gật đầu, Tô Hàng cười nhạt nói: "Vậy con nói xin lỗi em đi." "Vâng." Đáp lại một tiếng, Đại Bảo lập tức nhìn Tứ Bảo. Đứa nhỏ gần như không do dự chút nào, ngay lập tức mở miệng nói: "Tiểu Trác, xin lỗi, là anh không đúng." "...Ừ." Thanh âm nhỏ xíu đáp lại một tiếng, Tứ Bảo vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi biết mình cũng có lỗi, cậu lúc này nghe được anh trai xin lỗi, đột nhiên cảm thấy rất ngại. Ở giữa hai người, Lục Bảo nhìn em trai vẻ nghi hoặc chớp mắt mấy cái, sau đó duỗi tay nhỏ nắm lấy tay áo em, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai, anh vẫn còn giận sao?" "...Em không có." Tứ Bảo lắc đầu. Nghe vậy, Lục Bảo lập tức càng thêm khó hiểu: "Nếu không giận thì vì sao anh hai lại muốn trốn tránh anh cả?" "Em mới không có trốn đâu!" Vội vàng giải thích, Tứ Bảo liền vội vàng nhích người sang một bên, né tránh bàn tay nhỏ của Lục Bảo. Thấy phản ứng của cậu, Tô Hàng khẽ cười một tiếng, tiếp tục lời vừa rồi nói: "Tiểu Trác, con có cảm thấy mình không có làm gì sai không?" "..." Vừa nghe đến vấn đề này, cơ thể Tứ Bảo lập tức cứng đờ. Dưới ánh mắt dò xét của các anh chị và các em, cậu nhíu chặt mày, hai tay thấp thỏm nắm chặt quần. Biết cậu con trai từ trước đến nay rất cố chấp, Tô Hàng cũng không có ép cậu đưa ra câu trả lời. Thực tế, hắn thấy Tứ Bảo đã biết mình sai ở đâu, chỉ là để cậu thừa nhận, với cậu mà nói có chút đả kích. Nhưng cũng phải nói, lần này với cậu là một cơ hội trưởng thành không tồi. "Anh hai..." Thấy Tứ Bảo mãi không lên tiếng, Ngũ Bảo nhỏ giọng gọi một tiếng. Cô bé quay sang nhìn ba, chân thành nói: "Ba ơi, không phải anh hai sai, là Tiểu Yên sai." "Tiểu Yên sai ở chỗ nào?" Tô Hàng hỏi khi nghe vậy. Cắn môi suy nghĩ một lát, Ngũ Bảo khẩn trương nói: "Tiểu Yên...Tiểu Yên vẫn không biết làm sao làm quen với bạn mới." "Tiểu Yên không dám nói chuyện với bạn học mới..." Cô bé càng nói càng thất vọng. Nàng biết mình nên bỏ qua vấn đề này, nhưng mỗi khi gặp tình huống này, cuối cùng vẫn rất sợ. Lo lắng, nàng liền dùng vẻ nghiêm túc để bảo vệ bản thân. Các bạn học khác nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé cứng đờ của nàng, dù muốn kết bạn với nàng cũng sẽ vì biểu hiện đó mà thay đổi ý định. Cắn môi một lần nữa, Ngũ Bảo khó chịu nói: "Tiểu Yên chậm chạp quá." Ngồi phía trước nghe con gái trả lời, Tô Hàng đau lòng nhíu mày. Liên quan đến một vài vấn đề về tính cách, là điều khó thay đổi nhất. Đứa nhỏ mới bé thế, đã nhận ra được điều này, xem như là rất khá rồi. "Đây là một quá trình chậm chạp, cho nên Tiểu Yên của chúng ta đừng nên quá lo lắng." An ủi con gái một tiếng, Tô Hàng lại nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn về phía Tứ Bảo: "Tiểu Trác, anh trai và em gái đều đã nói ra lỗi của mình, còn con thì sao? Con có cảm thấy mình phạm lỗi không?" "..." Im lặng hồi lâu, bàn tay nhỏ của Tứ Bảo dùng sức nắm chặt, cúi gằm đầu nói: "Có." Nghe vậy, Tô Hàng gật gù, ngay sau đó hỏi: "Vậy con cảm thấy, vấn đề của mình ở đâu?" "Con..." Đến bên miệng rồi lại thôi, Tứ Bảo căng thẳng khuôn mặt nhỏ, nói tiếp: "Con, con đáng lẽ phải quan tâm Tiểu Yên một chút, không nên chỉ lo cho bản thân." "Anh trai nói đúng, là con đã sai." Nói xong, tay nhỏ của cậu thả trên đầu gối, cả người căng cứng. Đầu cúi thấp xuống, trông bộ dạng vừa bối rối lại vừa tự trách. Nghe vậy, Tô Hàng khẽ cười, nói: "Biết mình sai ở đâu là tốt rồi." "Vậy đối với chuyện này, con có cảm thấy mình cần xin lỗi anh trai và em gái không?" "Ừ, cần." Hai vành mắt đỏ hoe lầm bầm một câu, Tứ Bảo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại Bảo trước: "Anh cả, xin lỗi." Mũi cậu nhóc khụt khịt, lại nhìn về phía Ngũ Bảo: "Em gái, xin lỗi." "Rất tốt, vậy bây giờ các con còn giận nhau nữa không?" Tô Hàng cười hỏi. Nghe vậy, mấy đứa nhỏ cùng nhau nhìn về phía ba, sau đó không do dự lắc đầu: "Không ạ." "Ừ." Gật đầu, Tô Hàng vẻ mặt có chút nghiêm túc, rồi nhắc nhở: "Đừng bao giờ quên những lời mà ba đã nói với các con trước đó." "Các con là anh em ruột thịt, là người một nhà." "Ở bên ngoài gặp chuyện gì, các con phải giúp đỡ lẫn nhau." "Hôm nay là Tiểu Yên gặp phiền phức, ngày mai, có thể là Tiểu Trác con gặp phải chuyện rắc rối." "Hôm nay Tiểu Trác con giúp Tiểu Yên, một ngày nào đó con gặp chuyện khó khăn, Tiểu Yên chẳng phải cũng sẽ không chút do dự giúp đỡ con sao?" Nói đến đây, Tô Hàng sắc mặt cứng đờ. Điều hắn không muốn nhất chính là, các con của hắn, sau này trở nên so người dưng còn không quen thuộc hơn. Vì thế từ khi chúng còn rất nhỏ, hắn vẫn thường nhắc nhở chúng rằng chúng là những người thân thiết nhất. Nhìn ba chằm chằm, mấy đứa nhỏ ngẫm nghĩ gật đầu. Thấy anh hai và em trai hóa giải được mâu thuẫn, Nhị Bảo và Tam Bảo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tam Bảo tiếp đó nằm sấp về phía trước, cái đầu nhỏ ló ra từ bên cạnh ghế xe, nghiêm túc hỏi: "Vậy ba, chúng ta thực chất là nên chuẩn bị lễ vật gì cho bạn của mẹ vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận