Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 232: Nước trái cây cùng uống rượu?

Chương 232: Uống nước trái cây hay uống rượu?
Nhìn phản ứng đáng yêu của Lục Bảo, mấy người vây xem lập tức nín thở.
Trong mắt Vu Quả lộ ra vẻ ngưỡng mộ, cũng muốn ôm một tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy. Nhưng thấy Lục Bảo có vẻ hơi sợ người, nàng lại nhịn ý nghĩ này xuống.
"Nàng là bé trai hay bé gái vậy?" Vu Quả hiếu kỳ chớp mắt hỏi thăm.
Trẻ con nhỏ như vậy, tương đối khó nhìn ra giới tính. Nhất là trong trường hợp ba ba mụ mụ đều có dáng vẻ đẹp mắt, mấy đứa nhỏ kia đều lớn lên rất đáng yêu, phương diện giới tính lại càng khó quan sát.
"Là bé gái." Tô Hàng nói xong, ôm chặt Lục Bảo.
Tiểu gia hỏa cảm nhận được cái ôm của ba ba, lập tức thả lỏng hơn nhiều.
"Bọn họ đều là bé gái sao?" Lô Hải Dương lại nhìn mấy đứa nhỏ còn lại, hiếu kỳ hỏi thăm.
Nghe vậy, Lâm Giai khẽ ho một tiếng, chỉ vào Đại Bảo và Tứ Bảo nói: "Đại Bảo và Tứ Bảo là bé trai."
"Thì ra là vậy..." Sững sờ nhìn Đại Bảo và Tứ Bảo, Lô Hải Dương còn có chút mộng.
Mấy đứa nhỏ kia trông thực sự rất giống nhau. Nhìn qua nhìn lại, hắn thật có chút không phân rõ nam nữ.
"Hay là đưa bọn hắn sang phòng bên cạnh đi?" Đổng Hải Phong tiến lên một bước đề nghị.
Nghe lời này, Lâm Giai liền vội vàng lắc đầu.
"Không cần, để bọn chúng sang đó thì có chút bất tiện..."
"Không sao, vì mấy đứa nhỏ này, hôm nay chúng ta sẽ không hút thuốc nữa thôi! Mọi người hôm nay nói nhỏ chút, không thành vấn đề chứ?" Đổng Hải Phong nói xong, nhìn về phía mấy bạn học nam khác.
Thấy vậy, mọi người liền vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, hôm nay sẽ không hút thuốc, giọng cũng đều giữ được!"
"Cứ như vậy mất một lát, nhịn được mà!"
"Để bọn hắn sang đó đi, mọi người ở đây nhìn cũng không tiện lắm."
Mọi người nói xong, trên mặt lộ ra ý cười.
Đối mặt với hảo ý của bạn học, Lâm Giai trong lòng ấm áp. Nhưng nàng vẫn lắc đầu, do dự nói: "Nhưng mà bọn hắn đôi khi khá là ồn ào, đói bụng còn dễ khóc."
"Chuyện này có gì chứ? Đứa trẻ nào mà không khóc không nháo." Vu Quả cười mỉm nhìn Lâm Giai, hiển nhiên rất mong Lâm Giai có thể mang theo mấy đứa nhỏ sang phòng bên cạnh.
Lời nói của Vu Quả cũng nhận được sự đồng ý ngay lập tức của những người khác. Đứa trẻ lớn như vậy, nếu thật không khóc không nháo, ngoan ngoãn thì ngược lại không bình thường.
"Lâm Giai, mọi người đều nói vậy rồi, cậu mang bọn nó qua đi."
"Cậu để chồng một mình ở đây trông cũng không thích hợp lắm." Triệu Nguyệt nói xong, nháy mắt với Lâm Giai.
"Cái này..." Khẽ nhíu mày, Lâm Giai do dự nhìn về phía Tô Hàng.
Nghĩ ngợi, Tô Hàng gật đầu với nàng nói: "Nghe mọi người, mang Đại Bảo bọn hắn sang đi."
"Được." Thấy Tô Hàng gật đầu, Lâm Giai cũng đồng ý.
Nghe vậy, Vu Quả và những người khác nhất thời hưng phấn. Mấy người vội vàng đi lên phía trước, muốn giúp Tô Hàng và Lâm Giai ôm bọn trẻ.
Nhưng cuối cùng bọn họ không ôm được ai cả. Bởi vì mấy đứa nhỏ, trừ ba ba mụ mụ, những người khác ai cũng không cho.
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể giúp Tô Hàng và Lâm Giai, phân ra hai bên chăm sóc, chờ hai người bế bọn trẻ sang phòng bên cạnh.
...
Vào phòng bên cạnh, mấy đứa nhỏ thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, lập tức sinh ra vài phần hiếu kỳ. Từng đôi mắt to tròn xoe, không ngừng đảo mắt nhìn mọi ngóc ngách trong phòng. Đôi khi có vẻ hào hứng, còn muốn ba ba mụ mụ bế lên, đi đến chỗ xem kỹ hơn.
Chơi được hơn một tiếng. Có thể là do buổi trưa ngủ không ngon giấc. Hơn một tiếng sau, mấy đứa nhỏ nối tiếp nhau ngủ say.
Nhìn bọn nhỏ ngủ, mọi người nói chuyện cũng lại một lần hạ thấp giọng. Nhưng chuyện phiếm thì vẫn tiếp tục.
"Tô Hàng, cậu làm công việc gì?" Sau khi quen thân với Tô Hàng, Lô Hải Dương và mọi người gọi thẳng tên hắn khi nói chuyện.
Đặt đũa xuống, Tô Hàng quay đầu nhìn Lô Hải Dương, nói: "Ta làm việc tương đối tạp, điêu khắc, sửa đồ cổ và giám định đồ cổ, cơ bản đều làm được."
"Tê..." Nghe Tô Hàng nói công việc của mình, Lô Hải Dương kinh ngạc mở to mắt: "Công việc của cậu liên quan đến đồ cổ à?"
"Cũng không sai bao nhiêu, điêu khắc thì ngược lại không tính." Tô Hàng nói xong thì cười.
Thái độ ung dung không vội của hắn, lại khiến mọi người ở đây lưu lại ấn tượng "đây là một đại thần".
"Cậu bình thường hay khắc cái gì? Khắc gỗ hay khắc ngọc?" Đổng Hải Phong hỏi ngay. Vì cha hắn nên hắn dù sao cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực này.
Liếc nhìn hắn, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Khắc gỗ và khắc ngọc đều khắc."
"Lợi hại..." Nghe vậy, Đổng Hải Phong tặc lưỡi.
Đều khắc? Vậy trừ phi có thiên phú tuyệt hảo, nếu không rất khó đồng thời kiểm soát hai phương diện.
"Vòng tay ngọc trên tay Lâm Giai, chẳng lẽ là do cậu khắc à?" Vu Quả nói xong, chỉ vào cổ tay Lâm Giai.
Trên cổ tay trắng nõn, vẫn đeo chiếc vòng ngọc hoa mai kia. Hoa mai tinh xảo, sống động như thật. Nét đỏ nhẹ nhàng điểm xuyết, không những không phá hỏng vẻ đẹp của vòng ngọc, ngược lại vô cùng vừa vặn. Chiếc vòng ngọc như vậy, muốn không gây sự chú ý cũng khó.
"Đúng là ta khắc." Tô Hàng nói xong, cười nhạt một tiếng.
Nghe vậy, nhóm nữ sinh ở đây, nhất thời toàn bộ nhìn về phía cổ tay Lâm Giai, ánh mắt ngưỡng mộ.
"..." Đối diện với những ánh mắt chăm chú kia, Lâm Giai có chút căng thẳng mím môi.
Nhất thời trở thành tâm điểm của mọi người, khiến nàng có chút bối rối. Tuy là một giáo viên, mỗi ngày trong lớp đều là tâm điểm của học sinh, nhưng bị học sinh chú ý nhìn khác với bị các bạn học cũ chú ý nhìn, hơn nữa là kiểu ngưỡng mộ này, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhẹ nhàng thở ra, Lâm Giai vội vàng cầm lấy chiếc ly bên cạnh, ừng ực uống một ngụm. Hi vọng đồ uống mát lạnh có thể hóa giải một chút căng thẳng trong lòng mình.
Chỉ là ngụm này vừa xuống, hương vị hoàn toàn không đúng. Vị cay nồng lập tức tràn vào cổ họng. Mùi rượu xộc lên mũi, trực tiếp tiến vào khoang mũi.
"Khụ khụ khụ!" Vì uống quá nhanh, khi miệng kịp phản ứng thì đã hơi chậm. Lâm Giai nhất thời bị sặc đến ho sặc sụa.
Mùi rượu cay nồng khiến cổ họng đau rát. Cùng với một dòng nước nóng, rượu chìm vào dạ dày. Cảm giác này khiến nàng khó chịu, đầu óc lại có chút choáng.
"Sao lại uống nhầm được?" Nhíu mày nhìn Lâm Giai, Tô Hàng vội vàng đưa nước trái cây cho nàng.
Ho đến đỏ cả mắt, ấm ức nhìn về phía Tô Hàng. Có chút bĩu môi, Lâm Giai ừng ực uống mấy ngụm nước trái cây, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa nãy uống hơi vội, không chú ý cầm nhầm ly..."
Vừa nói, nàng lại ho khan hai tiếng. Gương mặt vốn trắng nõn, trong lúc bất tri bất giác nhiễm lên một tầng ửng hồng. Cũng không biết là vì vừa rồi ho quá mạnh, hay là do ngụm rượu kia có chút "trúng" người.
Nhìn Lâm Giai như vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng. Một giây sau, lông mày hắn lại nhíu chặt. Dựa vào ký ức hơn một năm trước...
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì tửu lượng của lão bà rất kém. Ít nhất đêm hôm đó, theo ký ức của hắn, lão bà chỉ uống một ly bia bốn năm độ, đã bắt đầu say xỉn.
Mà vừa nãy, nàng lại trực tiếp uống một ngụm rượu đế. Còn là loại hơn bốn mươi độ...
Nhìn Lâm Giai càng ngày càng hồng hào, Tô Hàng nhíu mày. Một giây sau, hắn đột nhiên đứng dậy, kéo theo cả Lâm Giai đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận