Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 574:: Ngươi bóp ta một thanh, ta không có xuất hiện. .

Chương 574: Ngươi véo ta một cái xem, ta không có nhìn lầm chứ...
Đối mặt với vấn đề quà tặng này, Tô Hàng có chút khựng lại.
Hắn vừa nói chuyện này, chỉ là vì để mấy đứa nhỏ kia có cái chủ đề để bàn luận, sau đó mượn cơ hội này, xem có thể giúp bọn chúng hóa giải mâu thuẫn hay không.
Kết quả mâu thuẫn hóa giải rồi, vấn đề mới lại xuất hiện.
Đúng vậy.
Nên tặng quà gì đây?
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Tô Hàng khẽ hỏi: "Các con muốn tặng quà gì cho các cô chú?"
"Ưm..." Nghiêng đầu suy nghĩ, Tam Bảo thật lòng nói: "Tiếu Tiếu muốn tặng kẹo mút, được không ba?"
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu: "Được."
"Vậy Tiểu Nhiên muốn tặng bánh quy."
"Cũng được."
"Ưm... Hay là, mỗi người chúng ta chuẩn bị một món quà khác nhau nha~"
"Ừ! Như vậy sẽ có thể tặng cho các cô chú thật nhiều, thật nhiều quà!"
Nghe được mấy đứa nhỏ kia hưng phấn đề nghị, Tô Hàng dở khóc dở cười gật đầu: "Được, đều được."
Ngày thường vợ cũng nhận không ít sự giúp đỡ từ đồng nghiệp, bọn nhỏ tặng nhiều quà một chút cũng không sao.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật của mẹ."
Tính nhẩm ngày, Tô Hàng cười nói: "Các con đã nghĩ ra sẽ tặng quà sinh nhật gì cho mẹ chưa?"
"A?"
Bọn nhỏ ngẩn người, Đại Bảo sốt ruột hỏi: "Ba ơi, còn bao lâu nữa thì đến sinh nhật mẹ vậy?"
Đoán được suy nghĩ của bọn chúng, Tô Hàng cười nói: "Một tuần nữa, đủ để các con chuẩn bị quà sinh nhật."
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ kia lập tức thở phào.
Tam Bảo tiếp theo đó cười một tiếng, tinh nghịch nói: "Vậy tụi con muốn tự bàn nhau, không cho ba biết đâu nha~"
"Thần bí vậy sao, còn không cho ba biết?" Tô Hàng nhướng mày.
Kiêu ngạo gật đầu, Tam Bảo nói tiếp: "Bởi vì năm nay, tụi con muốn tặng mẹ một món quà siêu cấp lợi hại!"
"Vậy à..."
Giả bộ ngạc nhiên gật đầu, Tô Hàng khẽ cười: "Vậy được, ba không hỏi nữa. Nhưng mà các con muốn tặng cho mẹ một món quà siêu cấp lợi hại, vậy còn quà sinh nhật của ba thì sao?"
"Sinh nhật của ba không phải còn lâu lắm sao?" Lục Bảo một bản mặt nghiêm túc hỏi.
Khẽ hắng giọng, Tô Hàng nói tiếp: "Đúng là như vậy, ba chỉ là hơi tò mò thôi."
"Không thể, trước sinh nhật ba, tụi con sẽ không nói cho ba đâu." Nhị Bảo tinh nghịch cười.
Giọng nói của cô bé ấm áp mềm mại, nhưng cũng rất thẳng thắn.
Nghe vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài: "Vậy hết cách rồi, ba chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thôi."
"Nhất định sẽ không làm ba thất vọng đâu~"
"Các con nói vậy, ba lại càng tò mò đó."
Mắt nghịch ngợm chớp chớp, Tam Bảo biểu lộ nhỏ linh động nói: "Hì hì, ai bảo mỗi lần đến sinh nhật của tụi con, ba cũng hầu như là cuối cùng mới nói cho tụi con biết quà là gì~"
"Ai, ba càng ngày càng không nói lại các con rồi." Tô Hàng thở dài.
Đây là những lời trong lòng của hắn.
Theo mấy đứa nhỏ kia lớn lên, hắn càng ngày càng cảm thấy mình đều có thể không cãi lại bọn chúng.
Mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, bọn chúng luôn luôn có thể tìm cho mình vô số lý do.
"Ba ơi, đến trường học của mẹ rồi!"
Tứ Bảo ghé vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, nhịn không được hô lớn một tiếng.
Tô Hàng thấy vậy, cười nói: "Ừm, lát nữa chúng ta mua đồ trước, sau đó vào trường, đến dưới lầu giảng đường của mẹ chờ cô ấy."
"Ba ơi, mẹ nói ba trước đây cũng học ở chỗ này, thật không?" Lục Bảo vừa hỏi vừa chớp mắt.
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu: "Không sai, trước đây ba cũng học ở đây."
"Vậy Tiểu Nhiên sau này cũng muốn học ở đây." Lục Bảo ngữ khí kiên định tiếp lời.
Bây giờ nàng vẫn chưa hiểu thần tượng là có ý gì.
Nếu nàng hiểu, nhất định sẽ không chút do dự nói, thần tượng của mình là ba.
Chỉ cần là ba đã làm qua, nàng đều muốn làm thử một lần.
Cho nên xác định ba học ở chỗ này, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là mình cũng muốn đến đây.
Giống như ba!
"Vậy Tiểu Nhiên sau này phải cố gắng học tập."
Tô Hàng vừa nói vừa rời ghế lái, đi đến bên cạnh xe mở cửa xe ra, tiếp tục nói: "Đến lúc đó có lẽ con còn có thể trở thành học sinh của mẹ."
"Thật sao?" Mắt Lục Bảo lại sáng thêm mấy phần.
Một bên Nhị Bảo cái mông nhỏ xoay xoay trên ghế, mong chờ lại e thẹn nói: "Vậy Tiểu Ngữ... Tiểu Ngữ sau này cũng muốn đến đây học, làm học sinh của mẹ~"
"Vậy ta cũng tới!" Tứ Bảo vừa nói vừa ưỡn người lên.
Thấy chị gái, em trai và em gái đều muốn đến, Tam Bảo chớp mắt mấy cái, cũng vội vàng tỏ ý: "Ta cũng muốn cùng mọi người!"
Trong nháy mắt, chỉ còn lại Đại Bảo và Ngũ Bảo vẫn chưa lên tiếng.
Ngũ Bảo chớp mắt, dường như vẫn chưa phản ứng kịp chuyện vừa rồi.
Nàng không biết mọi người vừa mới bàn về việc tặng quà gì, sao một lát đã bàn đến việc đi học ở đâu.
Mãi đến khi Đại Bảo cũng nói muốn học ở đây, nàng mới gật đầu theo.
"Vậy sau này chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau nha~" Tam Bảo vừa nói vừa kích động nắm chặt tay của chị và em gái bên cạnh.
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ kia cười gật đầu.
"Chúng ta là anh em tỷ muội, chắc chắn phải luôn ở cùng nhau mà!"
"Ừm, sau này sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng nhau!"
"Được rồi, xuống xe mua đồ trước thôi." Bên cạnh cửa xe, Tô Hàng nghe mấy đứa nhỏ tuyên ngôn, cười nhắc nhở.
Nghe vậy, bọn nhỏ vội vàng tự mình cởi dây an toàn ra, sau đó dưới sự giúp đỡ của ba mà xuống xe.
Sau khi mua xong đồ ở siêu thị gần trường học, một lớn sáu nhỏ lại một lần nữa trở lại xe, chiếc xe phòng từ từ lăn bánh vào trong trường...
... Xe hơi bốn bánh, trong trường học thường thấy nhất là xe con, tiếp theo là xe chở hàng và xe tải.
Loại xe phòng hiếm khi thấy trên đường phố, càng khó gặp ở trường học.
Cho nên khi chiếc xe phòng của Tô Hàng xuất hiện trong trường, lập tức thu hút sự chú ý của các học sinh và giáo viên xung quanh.
"Xe của ai vậy?"
"Không biết... Xe phòng à, chắc không rẻ."
"Một hai trăm vạn có chứ?"
"Chắc chắn rồi."
"Trường mình có thầy cô nào lái xe này sao?"
"Sao có thể, giáo viên đi dạy sao phải lái xe kiểu này?"
"Vậy học sinh lại càng không thể nào rồi."
"Ai, dừng lại rồi kìa!"
Thấy xe phòng dừng lại, mấy học sinh đang chuẩn bị rời đi cũng dừng chân theo.
Dưới ánh mắt tò mò của bọn họ, Tô Hàng bình tĩnh xuống xe, sau đó mở cửa xe phía sau, bắt đầu bế các con xuống.
Một đứa, hai đứa, ba đứa...
Mãi đến khi sáu đứa trẻ con toàn bộ xuống xe đứng đợi, những học sinh vây xem ở xa đã mắt tròn mắt dẹt.
Sáu đứa trẻ?
Lại còn đều cùng độ tuổi...
Sinh sáu sao?
Đưa mắt nhìn Tô Hàng một hồi, rồi lại nhìn mấy đứa trẻ, những học sinh đi ngang qua cũng không tự giác dừng lại.
Mọi ánh nhìn đều tập trung vào Tô Hàng và sáu đứa trẻ kia.
Ừng ực nuốt nước bọt, một học sinh đứng ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, vừa đánh vào người một bạn bên cạnh vừa lẩm bẩm: "Ngươi véo ta một cái xem, ta không có bị ảo giác đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận