Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 320: Trời đất tạo nên một đôi

Chương 320: Trời đất tạo nên một đôi
Phòng chụp ảnh không lớn, đồ đạc bên trong cũng đơn giản.
"Đến, ngồi đi."
Nhân viên công tác chỉ vào chiếc ghế trước phông nền đỏ, cười nói với Tô Hàng và Lâm Giai.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng bước đến trước ghế.
"Nam ngồi bên tay phải của ta, nữ ngồi bên tay trái."
Nhân viên công tác vừa nói vừa đưa tay chỉ.
Thấy mình đi nhầm vị trí, Lâm Giai vội vàng xoay người. Kết quả, vì quá căng thẳng và sốt ruột, đôi giày cao gót không đứng vững khiến cô mất thăng bằng và ngả người về phía trước.
"A!"
Lâm Giai khẽ kêu lên, hoảng hốt nắm lấy cánh tay của Tô Hàng đang đưa tới đỡ mình.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của vợ mình, Tô Hàng bất đắc dĩ cười:
"Chậm thôi, đừng nóng vội."
"Ta... Ta chỉ hơi khẩn trương..."
Lâm Giai đỏ mặt xấu hổ, lí nhí nói, có chút ngượng ngùng nhìn về phía nhân viên công tác:
"Xin lỗi, đã làm mất thời gian của các bạn."
"Không sao đâu."
Nhân viên công tác ôn hòa nói, khẽ cười nhìn Tô Hàng và Lâm Giai:
"Thật ra, những người đến trực tiếp chỗ chúng tôi chụp ảnh như hai bạn bây giờ khá là ít."
"Không ít cặp đôi mới cưới thường đến các studio chụp trước rồi mới ghép ảnh vào giấy đăng ký, sau đó mang ảnh đã có sẵn đến đây."
"Còn có thể như vậy hả?"
Lâm Giai ngạc nhiên, hơi kinh ngạc.
Cô cứ nghĩ ảnh trên giấy đăng ký kết hôn chỉ có thể chụp ở cục dân chính.
Nhưng ngay cả Tô Hàng cũng không biết chuyện này.
Hai người chỉ nghe lời cha mẹ, nói là đến cục dân chính chụp ảnh, mang theo hộ khẩu bản sao và giấy tờ tùy thân là có thể đăng ký kết hôn.
Nếu biết có thể làm vậy, cả hai đã đi chụp ở studio trước rồi. Dù sao ảnh dùng trên giấy kết hôn, ai cũng muốn có một tấm hoàn hảo.
Chủ yếu là bây giờ có đi studio chụp cũng không kịp nữa.
Thấy vẻ tiếc nuối của Tô Hàng và Lâm Giai, nhân viên công tác cười an ủi:
"Yên tâm đi, kỹ thuật chụp ảnh của tôi ổn cả, sẽ không để các bạn lên hình xấu đâu."
"Hơn nữa, hai vợ chồng nhà các bạn vốn dĩ đã đẹp sẵn, có muốn chụp xấu cũng khó!"
"Cảm ơn..."
Nghe nhân viên công tác khen, Lâm Giai ngượng ngùng cười.
Tô Hàng cũng có chút ngại, khẽ ho một tiếng, rồi cười nói với nhân viên công tác:
"Bây giờ chúng tôi có thể bắt đầu được chưa?"
"Được chứ, hai bạn cứ ngồi xuống, trước khi chụp tôi sẽ nhắc."
Nhân viên công tác nói rồi, vẫy vẫy tay.
Sửa sang lại quần áo trên người, Tô Hàng và Lâm Giai cùng nhau ngồi xuống ghế. Cả hai đều ngồi thẳng lưng.
Bịch! Bịch!
Nhìn chiếc máy ảnh trước mặt, Lâm Giai cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh.
Tay cô đặt trên đầu gối, vô thức nắm chặt váy. Rõ ràng lúc ở ngoài, cô không hề căng thẳng đến thế. Nhưng khi đến thời điểm quyết định, cô lại bắt đầu lo lắng.
Cô thầm nhủ vài câu trong lòng, Lâm Giai có chút bực mình nhíu mày.
Để tránh lúc chụp ảnh mình bị căng cứng mặt mày, cô vội vàng bí mật hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Nghe tiếng hít thở của Lâm Giai bên cạnh, Tô Hàng nhận thấy sự căng thẳng của cô, liền nắm lấy tay cô.
"Thả lỏng đi, không sao đâu."
Tô Hàng thấp giọng trấn an Lâm Giai, rồi lại nhìn thẳng phía trước.
Nghe lời an ủi bên cạnh, Lâm Giai nhanh chóng liếc nhìn bàn tay mình đang bị nắm, lòng tràn ngập sự ấm áp.
"Ừm..."
Cô nhỏ giọng đáp lại, rồi một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Dù vẫn còn chút hồi hộp, nhưng sự ấm áp trong lòng đã xoa dịu đi cảm giác căng thẳng đó.
"Được rồi, chuẩn bị bắt đầu chụp, cười lên nào."
Nhân viên công tác vừa nói vừa nhìn vào hình ảnh trên máy tính từ máy ảnh chụp được.
Cô khẽ chau mày, rồi đứng dậy nhìn Tô Hàng, nói:
"Đừng căng thẳng, cười tự nhiên chút nào."
"Hả?"
Nghe vậy, Lâm Giai ngạc nhiên nhìn Tô Hàng.
Khi nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Tô Hàng, cô bật cười.
"Ha ha ha ha!"
"Còn cười được à? Không lo lắng nữa hả?"
Tô Hàng thấy người ban đầu còn lo lắng đến mức mặt mày căng thẳng, giờ lại còn cười nhạo mình, lông mày liền nhướn lên.
Khẽ hắng giọng xoa dịu nụ cười, Lâm Giai nháy mắt tinh nghịch nhìn Tô Hàng, hoạt bát nói:
"Thấy anh cũng lo lắng giống em, tự dưng em lại hết căng thẳng."
"Không đứng đắn gì cả."
Nghe vậy, Tô Hàng vờ ghét bỏ lắc đầu.
Nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy ý cười.
"Nào, chúng ta chụp lại lần nữa!"
Nhìn hai người đã không còn căng thẳng như trước, nhân viên công tác tươi cười chào mời.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai vội vàng quay lại nhìn ống kính.
Lần này, dù nhân viên công tác không nhắc nhở, trên mặt cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ.
Khi nhân viên công tác vừa hô "Chuẩn bị", hai người đồng thời giơ tay nắm chặt nhau hơn.
Tách!
Theo tiếng máy ảnh vang lên, một tấm ảnh tươi tắn, thể hiện hình ảnh cả hai có thể xem là hoàn hảo, xuất hiện trên màn hình máy tính.
Hài lòng ngắm nhìn tấm ảnh, nhân viên công tác vui vẻ giơ ngón tay cái với hai người.
"Chụp đẹp quá, không cần chỉnh sửa gì luôn! Tôi in ra cho hai người, hai người mang ra ngoài làm thủ tục đăng ký kết hôn là được!"
"Vâng, cảm ơn."
Tô Hàng gật đầu, dẫn Lâm Giai đứng dậy.
Vài phút sau, cả hai cầm tấm ảnh chụp, lại tiếp tục đi vào phòng làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Phanh! Phanh!
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, hai con dấu đỏ đã đóng thành công lên hai quyển sổ nhỏ màu hồng.
Trong lời chúc phúc của nhân viên công tác, Tô Hàng và Lâm Giai mỗi người cầm quyển giấy đăng ký kết hôn của riêng mình, bước ra khỏi phòng làm việc.
Ngoài hành lang, Lâm Giai nhìn vào con dấu đỏ trên quyển sổ nhỏ màu hồng trong tay, ánh mắt có chút ngây ngốc.
Thấy vậy, Tô Hàng xoa nhẹ má cô rồi cười khẽ:
"Sao vậy?"
"Chỉ là tự nhiên cảm thấy hơi không chân thực."
Lâm Giai chớp mắt nhìn Tô Hàng, rồi nói tiếp:
"Chuyện chờ mong lâu như vậy, mười mấy phút là xong rồi, nhanh quá khiến em không kịp phản ứng."
"Ừm... đúng là rất nhanh."
Tô Hàng nghe vậy, đồng ý gật đầu.
Sau đó, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Lâm Giai rồi cười:
"Bây giờ thì sao? Có cảm thấy chân thực hơn chút nào không?"
"..."
Đôi mắt hạnh trong veo nhìn Tô Hàng, Lâm Giai cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, hai gò má ửng lên một tầng phấn hồng.
"Chân thực rồi..."
Cô nhỏ giọng thầm thì, rồi dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Tô Hàng.
"Như vậy càng chân thực hơn..."
Hình như vẫn thấy lời mình chưa đủ, Lâm Giai lại ngẩng đầu nhìn Tô Hàng nghiêm túc nói:
"Sau này anh chính là người nhà của em, là người em yêu nhất!"
"Chẳng phải cái này là lời của ta nói trước sao?"
Nghe người vợ bất ngờ thổ lộ, Tô Hàng bất đắc dĩ bật cười.
Rồi hắn ôm Lâm Giai vào lòng, cằm nhẹ tựa lên mái tóc cô, cười nói:
"Sau này em cũng là người nhà của ta, cũng là người ta yêu nhất."
Nghe lời thổ lộ dịu dàng của Tô Hàng, trong lòng Lâm Giai nhất thời ấm áp vô cùng.
Khi vừa hoàn thành thủ tục và bước ra khỏi phòng, vì chưa kịp phản ứng, cô còn chưa cảm thấy gì cả.
Nhưng đến thời điểm này, khi cả hai thực sự ôm nhau, lại được nghe những lời này của Tô Hàng, cảm giác đăng ký kết hôn đột nhiên trở nên chân thực vô cùng.
Chân thực đến nỗi khiến cô muốn khóc.
Hốc mắt và cánh mũi cay xè, Lâm Giai vùi đầu vào người Tô Hàng, giọng nói có chút nghèn nghẹn:
"Em thừa nhận mình là bình dấm chua, em rất dễ ghen..."
"Thật trùng hợp."
Tô Hàng cười dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Lâm Giai, nhìn đôi mắt hạnh ướt át, hắn khẽ cười nói:
"Ta cũng là bình dấm chua, cũng rất dễ ghen."
"Cho nên mới nói, hai ta hoàn toàn là trời đất tạo nên một đôi ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận