Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 119: Hài tử phát sốt?

Chương 119: Hài tử phát sốt?
Tô Hàng ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy biện pháp này có thể được. Bất quá Lâm Duyệt Thanh lại không chút do dự lắc đầu.
"Không cần, ta với chú của con đã định chỗ ở rồi."
Nàng thấy con trai có chút do dự, liền cười nói: "Vả lại, ta với cha con ở một chỗ thế này, các con cũng không tiện, đến lúc đó các cháu nhỏ lại chen chúc, khó coi."
Lâm Giai nghe vậy, cười lắc đầu: "Sẽ không đâu ạ."
Nàng tiếp tục giải thích: "Thực ra con và Tô Hàng, đã chuẩn bị mua giường trẻ con, rèn cho Đại Bảo bọn nó ngủ giường riêng."
"Bồi dưỡng từ giờ, đợi chúng lớn thêm chút nữa, cũng sẽ không có chuyện không muốn ngủ riêng."
Hài tử đầy tháng, liền có thể ngủ giường riêng rồi. Theo các bé lớn lên, dù Tô Hàng và Lâm Giai ngủ riêng, trên giường cũng không đủ cho các bé nằm. Với lại Lâm Giai trước đây nghe mẹ mình nói rồi. Chỉ cần đảm bảo an toàn khi hài tử ngủ giường riêng, thì tốt nhất nên cho các bé ngủ giường riêng sớm. Nếu không, đợi các bé lớn quen ngủ chung với ba mẹ rồi, muốn cho chúng ngủ riêng lại càng phiền phức.
Cho nên dạo trước, Tô Hàng và Lâm Giai đã nảy ra ý định mua giường trẻ con. Với lại căn cứ tính cách của từng bé, ngoại trừ Lục Bảo, những bé còn lại bây giờ đã thích hợp ngủ giường riêng. Bên cạnh, Tô Hàng cũng thuận theo ý Lâm Giai, nói thêm vài câu. Tô Thành có chút bị thuyết phục, định gật đầu đồng ý. Chỉ là đầu ông còn chưa kịp gật, đã bị Lâm Duyệt Thanh kéo lại. Nhíu mày nhìn vợ mình, Tô Thành có chút không hiểu ý. Bên cạnh, Lâm Duyệt Thanh cũng không giải thích với ông, mà là cười với Tô Hàng và Lâm Giai, kiên quyết lắc đầu nói: "Không cần đâu."
Nàng có suy tính của mình. Nếu như nàng và ông nhà thật sự đến ở, hai đứa nhỏ làm gì cũng bị câu thúc. Người trẻ mà. Thỉnh thoảng có chút suy nghĩ riêng tư, hay thân mật một chút, là chuyện bình thường thôi. Nếu vì hai người bọn họ mà khiến con cái quá gò bó, vậy thì lại không hay. Nghĩ đến đó, Lâm Duyệt Thanh lại ho nhẹ nói: "Dù sao sửa sang lại cũng không mất mấy ngày, chúng ta ở khách sạn là được!"
"Sửa sang..." Tô Thành vừa định nói, sửa sang đơn giản thế này, ít nhất cũng cần một tuần, thì lại bị Lâm Duyệt Thanh kéo lại. Nháy mắt ra hiệu, Lâm Duyệt Thanh cười nhìn Tô Hàng và Lâm Giai. Mới đầu Tô Thành không hiểu gì. Đến khi kịp phản ứng, ông giật mình nhướng mày, cũng lắc đầu từ chối.
"Tiểu Hàng, mẹ con nói đúng đấy, chúng ta không ở lại đây đâu. Khách sạn đặt rồi, giờ mà hủy thì không tiện."
Khách sạn hủy thì không tiện? Tô Hàng nghe lý do này, hết nói. Lý do này quá khiên cưỡng. Nhưng mà qua cách biểu đạt này của cha mẹ, cậu cũng hiểu ý hai người. Chỉ là không muốn làm kỳ đà cản mũi thôi mà! Nhưng Tô Hàng hiểu, Lâm Giai lại không hiểu. Cô không hiểu gì nhìn Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh còn muốn khuyên vài câu. Chỉ là cô còn chưa mở miệng, Tô Hàng đã lắc đầu với cô. Lâm Giai há hốc miệng, dù không hiểu ý tứ, nhưng vẫn ngậm lời định nói.
Nhìn lại ba mẹ, Tô Thành ho nhẹ nói: "Nếu cha mẹ đã đặt khách sạn rồi, vậy thì thôi vậy."
Nói xong, ông ý vị thâm trường cười một tiếng. Ba người ăn ý đạt thành thỏa thuận chung. Lâm Giai ngơ ngác nhìn Tô Hàng, ánh mắt hoang mang. Tình hình gì vậy? Người này vừa rồi còn giúp mình, sao nhanh vậy đã đổi ý rồi. Hơn nữa, rõ ràng mình đưa ra cách giải quyết này tốt hơn mà. Về việc đặt khách sạn, chỉ cần chưa đến thời hạn, hẳn có thể hủy được chứ? Mơ hồ suy nghĩ, lông mày Lâm Giai hơi nhíu lại.
Đối diện, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh ý vị thâm trường cười, lần lượt đứng dậy. Nhìn về phía Tô Hàng và Lâm Giai, Tô Thành ha ha cười nói: "Tối nay cũng muộn rồi, chúng ta về trước đây."
"Ngày mai mẹ con muốn ra ngoài dạo chơi, chúng ta sẽ không tới nữa đâu."
"Đợi khi nào có thời gian, chúng ta sẽ lại tới thăm các con."
"Cha mẹ, không định nghỉ ngơi chút đã rồi đi dạo ạ?" Tô Hàng nhìn cha mẹ, bất đắc dĩ cười nói. Hai người vừa hết ca làm, lại từ Dư Hàng chạy về xa như vậy. Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đã, rồi mới ra ngoài tản bộ. Nhưng mà hai người lại tinh thần rất tốt. Cười cười, Lâm Duyệt Thanh kéo tay ông nhà, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi, nhân tiện mấy ngày này ra ngoài dạo chơi, mấy ngày nữa thì đến nơi làm việc mới xem sao."
"Hai người lại đi tìm việc làm?" Tô Hàng nghe vậy, thoáng cái nhíu mày. Thấy con trai lo lắng, Tô Thành cười nói: "Cha và mẹ con cũng chưa đến tuổi nghỉ hưu đâu."
"Với lại, bận rộn cả nửa đời người, đột nhiên bắt chúng ta rảnh rang, chúng ta lại thấy không thoải mái."
"Nên cha với mẹ con mới nghĩ, quyết định tìm việc mới."
"Đương nhiên, chắc chắn là việc làm đơn giản nhẹ nhàng thôi." Lâm Duyệt Thanh cười bổ sung.
Nghe hai người giải thích, Tô Hàng vẫn không thể chấp nhận. Cậu cứ nghĩ lần này cha mẹ về sẽ an tâm nghỉ ngơi thật tốt. Dù sao nợ nần cũng trả xong, bản thân cũng có năng lực kiếm tiền, hai người không cần phải làm gì cả. Nhưng bây giờ xem ra, hai người lại không có ý này. Tô Hàng còn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng bị Lâm Giai ngăn lại. Lắc đầu với Tô Hàng, Lâm Giai cười nói: "Chú thím có suy nghĩ riêng của họ, mình để họ tự quyết định đi."
Nói xong, cô lại nhỏ giọng vào tai Tô Hàng: "Lúc trước cha em mới nghỉ việc cũng không quen, cả ngày cứ than chán, xong lén lén lút lút ra ngoài tìm việc làm với mẹ em đấy."
"Loại chuyện này phải từ từ mới được, chúng ta không nên thay họ quyết định."
"Cái này..." Tô Hàng nghe vậy, vẫn có chút do dự. Dù là công việc nhẹ nhàng, cậu cũng không muốn cha mẹ lại bôn ba vất vả. Nhưng mà đổi vị trí suy nghĩ, nếu là cậu gặp phải tình huống này thì sao. Mấy ngày đầu, có lẽ cậu sẽ thấy dễ chịu. Dần dần, cậu cũng sẽ thấy chán, đoán chừng cũng nghĩ đến chuyện tìm việc làm. Nghĩ thông suốt, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng, không ngăn cản nữa. Giống như Lâm Giai nói, tôn trọng ý kiến của cha mẹ vậy.
"Cha mẹ, con đưa hai người."
Tô Hàng nói xong, cùng cha mẹ đi ra cửa. Nhìn theo ba người ra khỏi nhà, Lâm Giai đơn giản dọn bàn ăn, đi vào phòng ngủ chính. Tính thời gian thì các bé cũng sắp tỉnh rồi. Với lại, cô cũng muốn kiểm tra tay của Ngũ Bảo nữa. Nghĩ đến Ngũ Bảo, Lâm Giai có chút đau lòng. Tiêm phòng xong, tay của mấy bé khác đều không sao. Tay của Ngũ Bảo lại sưng đỏ cả mảng, ngủ cũng không được ngon giấc. Tiện tay cầm lọ povidone-iod trên tủ đầu giường, cô nhỏ giọng đi đến chỗ Ngũ Bảo. Nhưng mà lúc đi ngang qua chỗ Tam Bảo, bước chân cô đột nhiên dừng lại. Nhìn kỹ tình hình của Tam Bảo, Lâm Giai cả người ngây ra, lọ povidone-iod trên tay, "bịch" một tiếng rơi xuống đất. Hầu như không suy nghĩ, cô nhanh chóng tiến lên, bế Tam Bảo lên. Thân hình nhỏ bé của bé nóng hổi, khiến cô vô cùng hoảng loạn. Tình huống này... Chẳng lẽ lại là phát sốt?!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận