Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 485:: Tiểu Ngữ là cái hỏng hài tử sao?

Chương 485: Tiểu Ngữ là đồ hư sao?
Buổi chiều vất vả lắm mới đến giờ tan học, các bạn nhỏ trong lớp nháy mắt như được giải thoát.
Ngay khi Lưu Phương vừa nói xong hai chữ "Tan học", bọn chúng đã nhao nhao muốn xông ra khỏi lớp học.
Ngày đầu tiên đi học, Lưu Phương cũng không quá nghiêm khắc. Đánh mắng trẻ con kiểu đó, nàng cũng chưa từng làm. Nhưng so với Khổng Khiết và Vương Yến trước đây, không khí lớp học thực sự nghiêm túc quá mức. Mấy đứa nhóc trong lớp căn bản là không thể thích ứng nổi. Bất quá sau khi đã quen, dù tan học xong bọn nhỏ muốn rời khỏi lớp ngay, hay vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi, chờ ba mẹ tới đón.
Đại Bảo cùng các em cũng dồn thành một đống, mấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
"Ba ba còn chưa tới sao?" Tam Bảo ngước khuôn mặt lên, hai má bị ép phồng lên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị chính hai tay nhỏ của mình vò tới vò lui.
"Ưm... Chắc ba ba còn phải đợi một lát nữa á?" Đại Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, an ủi em gái. Từ vị trí này, có thể nhìn thấy cổng nhà trẻ. Từ vừa nãy, tầm mắt của hắn vẫn dán chặt vào cổng. Hắn cũng sốt ruột không kém chuyện ba ba khi nào đến.
"Tiểu Nhiên nhớ ba ba..." Lục Bảo hai tay nhỏ xoắn vào nhau, cái miệng nhỏ hơi bĩu xuống. Đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn mà thấy ướt át.
Nhị Bảo một bên vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng sờ đầu em gái. Tiểu nha đầu ôn nhu cười một tiếng, nghiêng đầu nói: "Yên tâm đi, ba ba sẽ nhanh đến thôi..."
"Tô Thần, Tô Ngữ, Tô Tiếu, Tô Trác, Tô Yên, Tô Nhiên, ba ba tới đón các ngươi kìa!" Nhị Bảo còn chưa nói hết câu, giọng Ngụy Hiểu Vân đã vang lên từ ngoài cửa.
Nghe thấy câu này, mấy đứa nhóc kia lập tức vui mừng, cầm tấm bảng tên trên bàn, như bay về phía cửa.
"Ba ba!"
"Ba ba, cuối cùng ba cũng đến rồi!"
Mấy giọng non nớt mang theo chút tủi thân, xuyên qua lớp học, xông thẳng vào tai Tô Hàng. Tô Hàng còn chưa kịp nhìn, mấy đứa nhóc kia đã chạy ùa vào trước mặt hắn.
Lục Bảo lao lên trước nhất, thân thể bé nhỏ trực tiếp nhào vào lòng hắn. Tô Hàng hơi lùi lại một bước để giữ vững thân thể, nhìn cô bé mắt ngấn lệ trước mặt, nhướng mày. Đây mới là ngày đầu khai giảng. Tiểu bảo bối nhà mình, sao lại khóc nhè rồi?
Trong lòng dâng lên chút không vui, Tô Hàng ngồi xổm xuống, nhẹ ôm Lục Bảo nói: "Tiểu Nhiên của ba làm sao vậy? Có chuyện gì ấm ức, nói cho ba ba nghe nào."
"Không có..." Lục Bảo có chút rụt rè lắc đầu, nghĩ đến Lưu Phương đang đứng một bên, liền vùi mặt vào cổ Tô Hàng.
"Tiểu Nhiên nhớ ba ba..."
"Ba ba, chúng ta mau về nhà đi ạ."
"Ừ, về nhà thôi." Thấy con gái khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, Tô Hàng có chút đau lòng liền ôm cô bé vào lòng.
Đại Bảo cùng các em cũng bận nắm tay nhau, theo sát sau lưng ba ba.
...
Mãi đến khi lên xe, mấy đứa nhóc mới hoàn toàn bình tĩnh lại, lại lần nữa khôi phục vẻ hoạt bát ngày thường.
"Ba ba, tối nay chúng ta ăn gì ạ?" Nhị Bảo mong chờ hỏi.
Tô Hàng cười nói: "Tối nay ông bà nội và ông bà ngoại đến, mẹ đã chuẩn bị sẵn tiệc ở nhà rồi."
"Oa, vậy hôm nay chúng ta được ăn kẹo hả?" Mắt Tam Bảo trong nháy mắt sáng lên như tuyết. Mỗi lần bà nội và bà ngoại đến, chúng liền có cơ hội được ăn kẹo. Ngày thường chỉ có ba ba mẹ ở nhà thì chúng chỉ thỉnh thoảng mới được ăn một lần.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tam Bảo, Tô Hàng bất đắc dĩ nói: "Ừ, cho phép các con ăn một cái."
Thật đúng là, tất cả trẻ con đều không thoát khỏi sự cám dỗ của đồ ngọt.
Thực ra nếu ăn kẹo không có gì nguy hiểm thì chính mình cũng sẽ không hạn chế chúng ăn như vậy. Mấu chốt là mấy đứa nhóc này mới mọc răng. Tuy rằng sau này sẽ thay răng, nhưng vì mấy năm tới bọn nhỏ không bị sâu răng, chính mình vẫn phải giúp chúng chú ý nhiều hơn mới được. Tránh giống như cháu trai của bác cả. Còn nhỏ tuổi mà đã ăn kẹo đầy mồm sâu răng rồi. Cũng may mấy đứa nhóc nhà mình hiểu chuyện, biết nghe lời. Sau khi mình nói cho chúng nghe những nguy hiểm khi ăn nhiều kẹo, chúng cũng không hề coi ba mẹ không cho ăn kẹo là người xấu.
Bất đắc dĩ cười cười, Tô Hàng nghĩ đến dáng vẻ ủy khuất của Lục Bảo khi nãy, lo lắng hỏi lại lần nữa: "Tiểu Nhiên, lúc nãy sao lại khóc?"
"... "
Đột nhiên nghe ba ba hỏi, khuôn mặt nhỏ của Lục Bảo khẽ giật mình. Tiểu nha đầu sau đó cúi đầu, tay nhỏ không ngừng mân mê con gấu bông trong tay. Thấy con gái vẫn không dám nói với mình, Tô Hàng cau mày, giọng chậm lại nói: "Không phải ba đã nói rồi sao? Nếu không có ba mẹ ở đó, mà con gặp phải chuyện gì, thì phải nói cho ba mẹ biết đầu tiên."
"Vâng..." Lục Bảo khẽ gật đầu, tiếp tục nghịch con gấu bông, rồi nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhiên sợ..."
"Sợ gì?" Tô Hàng có chút khó hiểu hỏi. Sợ? Trong nhà trẻ có đồ vật gì đáng sợ sao?
"Sợ... sợ..." Đến đây, Lục Bảo lí nhí, do dự không biết nên nói thế nào.
Tứ Bảo một bên không nhịn được, chu mỏ, lớn tiếng nói: "Tiểu Nhiên sợ cô Lưu!"
"Tất cả các bạn đều sợ cô Lưu!"
"Ừ, cô Lưu hung dữ..." Nhị Bảo gật đầu.
Nghe vậy, lông mày Tô Hàng lại lần nữa nhíu lại. Cô Lưu? Chẳng lẽ là cô Lưu Phương chủ nhiệm lớp mới sao?
Nghĩ đến khuôn mặt không chút tươi cười của Lưu Phương, Tô Hàng nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: "Cô Lưu đánh hay mắng các con sao?"
"Không có." Ngũ Bảo lắc đầu.
Nghe được vậy, Tô Hàng thở phào. Không tùy tiện đánh mắng trẻ con thì vẫn còn tốt. Bất quá không đánh không mắng mà cũng có thể khiến bọn nhỏ sợ thành ra thế này, không biết cái cô Lưu Phương này dạy kiểu gì.
Trầm ngâm một lát, Tô Hàng tiếp tục hỏi: "Vậy các con sợ cô Lưu ở điểm nào?"
"Cô Lưu nói chuyện hung dữ, vẻ mặt cũng hung dữ..."
"Tan học không cho tụi con nói chuyện lớn tiếng."
"Giờ hoạt động không cho tụi con chạy nhảy..."
"Giờ ăn trưa thì phải ăn hết, không được bỏ thừa."
Câu cuối là Nhị Bảo nói. Tiểu nha đầu nói xong, khó nhận ra mím môi. Tỷ như trưa hôm nay, cô giáo cho cô thật nhiều cơm. Cô bé đã no căng bụng, thế mà Lưu Phương vẫn bắt phải ăn hết, không được phép chừa lại chút nào.
"Cô Lưu nói, còn thừa đồ ăn là hư, là đồ bỏ đi..."
"Nhưng Tiểu Ngữ no quá rồi, thật sự ăn không vô." Nháy mắt nhìn người ba ba đang lái xe phía trước, Nhị Bảo nhỏ giọng nói: "Ba ba, Tiểu Ngữ là đồ bỏ đi sao?"
"Không, không phải." Nghe thấy con gái tự phủ nhận bản thân mình, Tô Hàng không chút do dự lắc đầu. Mắt nhìn thẳng phía trước, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ tức giận đang bốc lên. Không lãng phí thức ăn, thì đúng là phải như thế. Điểm này, cô Lưu Phương dạy không có vấn đề.
Nhưng trẻ con đã no bụng, còn ép buộc chúng phải tiếp tục ăn, chẳng lẽ không sợ làm chúng bị đau dạ dày sao?
Ăn không hết liền là đồ hư, đây là loại phương pháp giáo dục gì? Cứ dùng cách này để nói với trẻ con, chỉ làm chúng hình thành một ảnh hưởng sai lầm. Giống như Nhị Bảo bây giờ, nghi ngờ bản thân có phải thật là đồ hư không. Không nói đến những phương diện khác. Ít nhất chuyện này, mình không thể tán đồng cách giáo dục này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận