Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 81: Một năm phía trước hiểu lầm

Hắn lại nhìn chằm chằm vào hộp sắt trong tay Tô Hàng một lát, sau đó vươn tay ra. "Vậy thì cho ta đi." Thanh âm nghèn nghẹn, không nghe ra hỉ nộ. Tô Hàng cười nhạt một tiếng, không chút do dự đưa hộp sắt qua. "Nếu là t·h·i·ế·u tiền, những cái khác nhịn, cứ trực tiếp nói." Lâm Bằng Hoài như là thuận miệng nói một câu, tiếp đó nhìn Đường Ức Mai, nhíu mày. "Đã gần trưa rồi, nhanh làm cơm đi, không phải phía trước ngươi nói sao? Tuệ Vân hôm nay cũng muốn đến?" "Được được được, nấu cơm nấu cơm, làm như thể ngươi không có cơm ăn." Đường Ức Mai che miệng cười cười, tiện thể ngoắc Lâm Giai. "Tiểu Giai, không phải con nói hôm nay muốn cùng nhau nấu cơm sao? Đi thôi?" "Ừm, được." Lâm Giai mỉm cười, đi theo Đường Ức Mai rời đi. Sau khi hai người rời đi, chỉ còn lại Tô Hàng và Lâm Bằng Hoài trong phòng ngủ, có chút trầm mặc. Ngay lúc Tô Hàng chuẩn bị hỏi "Tuệ Vân" là ai thì Lâm Bằng Hoài đã mở miệng trước. "Ngươi cần ở lại trông bọn chúng không?" Hắn nói xong, liếc nhìn bọn tiểu tử ngủ say tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g. Tô Hàng nhìn một chút, cười khẽ lắc đầu: "Bọn chúng ngủ say, tạm thời không cần." "Ừm..." Lâm Bằng Hoài che giấu x·ấ·u hổ khẽ hắng giọng một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục hỏi: "Sau đó chơi cờ tướng sao?" Nghe vậy, Tô Hàng có ý vị thâm trường nhướng mày. "Biết một chút." "Vậy được, tới chơi giúp ta hai ván." Lâm Bằng Hoài nói xong, cũng không quay đầu lại mà hướng phòng kh·á·c·h đi đến. Bước chân có chút nhanh, tựa hồ là để che giấu x·ấ·u hổ. Thấy vậy, Tô Hàng vây chăn cho mấy tiểu tử, cười rồi hướng phòng kh·á·c·h đi đến... Tô Hàng đi vào phòng kh·á·c·h, Lâm Bằng Hoài đã dọn sẵn cờ tướng. Biểu hiện rất tích cực, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Tô Hàng cười nhạt một tiếng, thản nhiên đi đến ngồi xuống đối diện. Cúi đầu nhìn bàn cờ, hắn nhíu mày hỏi: "Ai đi trước?" Lâm Bằng Hoài gần như ngay lập tức nói: "Ngươi đi trước đi, khỏi lát nữa lại bảo ta k·h·i· ·d·ễ ngươi lớp trẻ." Nói xong, hắn chỉnh trang lại thân thể, ngồi thẳng lưng. Dáng vẻ đó, tựa như đây không phải một cuộc giải trí đơn giản mà là một cuộc thi đấu. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lâm Bằng Hoài, Tô Hàng cũng không nói thêm gì. Hắn trực tiếp cầm quân tốt đỏ ở ngoài cùng bên trái, tiến lên một bước. Lâm Bằng Hoài thấy vậy, con ngươi hơi híp lại, sau đó cũng tiến ngựa lên một bước. Hai người ngươi một bước ta một bước, chơi cũng ngang tài ngang sức. Khi ván cờ không ngừng tiếp diễn, giữa hai người nói chuyện, cũng trở nên nhiều hơn. "Thằng nhóc thúi, dám ăn pháo của ta hả?" "Thúc, con ngựa của thúc đang kẹt chân đấy, định chạy đi đâu à?" "Không cần ngươi nhắc, ta biết!" "Vậy đừng đụng vào nó!" "Mắt nào của ngươi thấy ta đụng nó?" "Hai mắt đều thấy..." ... Nghe động tĩnh trong phòng khách, Đường Ức Mai và Lâm Giai đang bận rộn trong bếp, nhịn không được cười. "Không ngờ Tô Hàng và cha lại hợp nhau đến thế." Lâm Giai hơi mím môi, vẻ mặt tươi rói. Đường Ức Mai cười một tiếng, lắc đầu nói: "Không phải hắn hợp với cha con, là do hắn biết cách đối phó cha con thôi." "Với tính cách của cha con, mấy ai chịu được mà chơi cờ cùng chứ?" "Cha con cả ngày buồn bực đánh cờ một mình trong nhà, không ra ngoài đánh cờ cùng người khác cũng là vì nguyên nhân đó." Lâm Giai nghe vậy ngẫm nghĩ rồi cười khổ: "Hình như là vậy." Cười liếc nhìn nàng, Đường Ức Mai cũng không nói thêm. Bà c·ắ·t thức ăn, tiếp đó chuyển sang chuyện khác: "Sau này con và Tiểu Tô đã muốn sống cùng nhau rồi, con cũng nên thay đổi tính cách một chút đi." "Hả?" Nghe mẹ đột nhiên nhắc đến mình, Lâm Giai hơi ngẩn ra. Thấy nàng không hiểu, Đường Ức Mai cười nói: "Mẹ thấy Tiểu Tô là người nhẫn nại đấy." "Nhưng mà, một người có nhẫn nại, không có nghĩa là hắn sẽ mãi nhường nhịn." "Tính con với cha con giống nhau, có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng suy đoán lung tung, sau đó càng nghĩ càng hồ đồ, rồi dễ dàng làm sai." "Giống như chuyện một năm trước..." Đường Ức Mai nói đến đây, tay Lâm Giai khựng lại. Thấy thế, Đường Ức Mai thở dài nói: "Thật ra chuyện một năm trước, cha con tự mình giấu kín trong lòng mà suy nghĩ nhiều đấy thôi." "Khi đó mẹ cũng đang giận, nên không khuyên bảo hắn, kết quả hắn càng nghĩ càng hồ đồ, cuối cùng mới nhịn không được mà cãi nhau với con một trận." "Con cũng đừng trách hắn." Đường Ức Mai nói xong, nhìn Lâm Giai. Lâm Giai nhẹ nhàng cắn môi, cười lắc đầu: "Cha con cũng chỉ là vì tốt cho con, sao con lại trách ông được? Với lại khi đó, đúng là con sai..." "Thôi, con đừng tự nhận lỗi vào mình nữa." Đường Ức Mai cười cười, tiếp tục nói: "Dù sao hiện tại, chuyện này cũng coi như giải quyết rồi." "Với lại, hồi con nằm viện sinh con, rồi lúc ở cữ, cha con đều lén lút đến nhìn con và đứa bé đấy." "Chỉ là mặt ông ấy mỏng thôi, không dám để con biết." "... " Ngoài ý muốn nghe được chuyện này, Lâm Giai không khỏi ngạc nhiên. Nàng cứ tưởng là cha khi đó vẫn còn giận, không muốn để ý tới mình. Kết quả, kết quả là, lại chỉ là một hiểu lầm. Ngẩn người mấy giây, Lâm Giai im lặng cúi đầu, một bên thái t·h·ị·t, một bên giọng r·u·n rẩy nói: "Con không nghĩ tới sẽ là như vậy..." "Con không nghĩ tới cũng là chuyện bình thường." Đường Ức Mai bất đắc dĩ lắc đầu: "Hồi đó mẹ muốn nói thì cha con còn ngăn mẹ không cho nói, nếu mẹ nói thì ông ấy sẽ trở mặt với mẹ luôn." Nói đến đây, Đường Ức Mai lại cười một tiếng. "Nếu không nói con và cha con tính tình giống nhau thì sao? Bởi vì hai người có cùng một tật x·ấ·u." "...Là cái gì?" Lâm Giai đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi. Liếc nhìn nàng, Đường Ức Mai khẽ cười nói: "Hai người đều thích nói một đằng làm một nẻo." "Cái này..." Lâm Giai vừa mới định nói mình không có. Nhưng nàng suy nghĩ lại kỹ càng một chút, hình như là vậy thật. Đang muốn giải thích thì lại ngượng ngùng ngậm miệng. Thấy vậy, Đường Ức Mai giọng ôn hòa nhắc nhở: "Đối với người thân của mình, ngàn vạn lần phải sửa tật xấu này đi." "Bởi vì dù thân đến đâu, người ta cũng không phải là giun trong bụng con, không thể nào mỗi lần đoán được ý con đâu." "Một hai lần thì có thể không sao." "Nhưng nếu lần nào cũng vì tật xấu này mà khiến người thân hiểu lầm, dẫn đến tình cảm rạn nứt thì đến lúc đó có hối hận cũng không kịp." "Ừm... con hiểu rồi." Lâm Giai ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Đường Ức Mai chỉ nói đến vậy chứ không nói thêm. Bà cười vỗ vai Lâm Giai, nhẹ giọng nói: "Hôm nay con cầm dao nấu, để mẹ xem trù nghệ của con như thế nào." "Vâng." Lâm Giai cười nhạt, trong mắt không tự giác dấy lên mấy phần ý chí chiến đấu. Mình đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, lần này nhất định phải để bố mẹ nếm thử tay nghề của mình thật tốt! "Mẹ, hay là để con tự làm cũng được, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi." Lâm Giai nói xong, tràn đầy tự tin nhìn Đường Ức Mai. Thấy vậy, Đường Ức Mai có chút kinh ngạc. Bất quá... Có vẻ như mình vẫn nên ở lại phụ một tay thì hơn. Cười cười, Đường Ức Mai muốn nói "Không sao đâu", lời còn chưa dứt thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Ngẩng
Bạn cần đăng nhập để bình luận