Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1424: thuận tiện cọ cái cơm

Nhìn thấy bóng người kia, Tô Hàng hơi sững sờ, còn tưởng mình nhìn nhầm.
"Sư phụ!"
Ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tô Hàng, điều này giúp hắn xác định người đến trước mắt là ai.
Thời gian này, giọng xưng hô và âm thanh này, Tô Hàng mỗi ngày đều nghe đến cả trăm lần, gần như đã có trí nhớ cơ bắp.
"Ngươi, sao hôm nay lại tới đây?"
Tiếp đó, Tô Hàng nhìn người đang đi về phía mình, không kìm được hỏi một câu.
Người kia không phải Cung Thiếu Đình sao, còn chiếc xe này ngẫm lại kỹ thì dường như là của cha Cung Thiếu Đình, Cung Mậu Nhan, như vậy cũng dễ hiểu.
Chiếc xe trước đây của Cung Thiếu Đình, hôm qua cơ bản bị hắn làm hỏng mất một nửa, nhất thời khẳng định không thể nào đi đường được, nên hôm nay mới đổi xe của cha hắn đến.
Mà vì hôm nay đổi xe của cha hắn, nên âm thanh động cơ cũng thay đổi, nên Tô Hàng cũng không nhận ra ngay được là hắn.
Mãi đến khi Cung Thiếu Đình xuống xe lộ diện, Tô Hàng mới xác định thân phận của hắn.
"Sư phụ, nghe ngài nói kìa, đương nhiên là con đến tìm ngài học điêu khắc, tiện thể lại đến ăn chực bữa cơm, hắc hắc..."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình tự nhiên nói, sau đó không hề ngại ngần tiến đến bên cạnh Tô Hàng.
Hắn cố ý chọn thời điểm này tới, chính là để ăn chực bữa cơm.
Hôm qua Tô Hàng hỏi han hắn, cho hắn mang những canh gà kia, đều bị Cung Mậu Nhan cùng Trương Vân bọn họ chia nhau hết, chẳng mấy cái vào đến miệng Cung Thiếu Đình.
Càng nghĩ Cung Thiếu Đình càng thấy khó chịu, rồi lại thèm đồ ăn Tô Hàng và Lâm Giai nấu.
Thèm thuồng, thế là hôm nay liền lái xe của cha hắn tới.
"Có thể nói ăn chực mà vẫn lý sự như vậy, có lẽ chỉ có ngươi làm được."
Khóe miệng Tô Hàng giật giật, rồi đưa cho Cung Thiếu Đình một ngón cái.
Người da mặt mỏng một chút, thật sự không làm được chuyện này, rõ ràng, Cung Thiếu Đình không thuộc dạng người da mặt mỏng.
"Hắc hắc... Sư phụ, con đến không muộn chứ, chẳng lẽ mọi người ăn trưa hết rồi?"
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình không những không thấy xấu hổ ngược lại còn có vẻ hơi tự hào, cười khẽ rồi dò hỏi.
"Chưa, đoán chừng sư nương của ngươi sắp làm xong đồ ăn rồi, ngươi đến đúng giờ lắm."
Tô Hàng liếc Cung Thiếu Đình một cái, rồi nói.
Dù cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng Tô Hàng không hề bài xích loại cảm giác này, Cung Thiếu Đình thích hắn và Lâm Giai nấu ăn, chẳng phải càng chứng minh hai người bọn họ nấu ăn ngon sao?!
Huống hồ, Cung Thiếu Đình cũng không phải ngày nào cũng mặt dày đến nhà hắn ăn chực. Ngược lại, mỗi lần cuối tuần đến, đều mang cho chúng bảo bọn nhỏ một ít quà vặt, tạo cho bọn họ một chút bất ngờ nho nhỏ, ngược lại rất được bọn nhỏ yêu thích.
"Hô ~ may quá, may là con không đến muộn, không thì trưa nay phải đói bụng."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình cũng vỗ ngực mình, trong lòng thở phào một hơi.
Cái bộ dạng kia nhìn có hơi buồn cười, khiến Tô Hàng không khỏi bật cười.
"Anh ca ca! Hi hi..."
Thấy Cung Thiếu Đình tới, mấy đứa nhỏ cũng ngay lập tức chạy đến.
Lúc ban đầu bọn nhỏ đều gọi Cung Thiếu Đình là chú, nhưng thời gian gần đây, dưới sự tấn công của các loại quà cáp của Cung Thiếu Đình, cùng với lời nói dạy bảo, cuối cùng bọn nhỏ đã đổi giọng gọi là anh ca ca.
"Ai ~ tới đây."
Cung Thiếu Đình đáp lời, rồi ôm hết bọn nhỏ vào lòng.
Sau đó, hắn lấy từ phía sau một cái túi, trên túi có nhãn hiệu một quán trà sữa, bên trong rõ ràng là các loại đồ uống trà sữa.
"Cho nè, đều là trà sữa nóng đấy, để giữ ấm, tôi đã mua ở quán trà sữa gần đây."
Sau đó, hắn mở túi ra, rồi lấy trà sữa bên trong từng bình ra, phát cho các bé.
"Cảm ơn!"
Nhận được trà sữa, bọn nhỏ cũng vội vàng cảm ơn.
Mấy đứa nhỏ này vẫn rất khó cưỡng lại các loại đồ uống ngọt ngào này.
Phát đến cuối cùng, còn dư ra một bình.
"Mình đã mua sáu bình mà, chẳng lẽ không đúng? Tiểu Thần, Tiểu Ngữ..."
Cung Thiếu Đình hơi nghi ngờ vì sao lại dư ra một bình, vừa đi vừa cẩn thận so sánh, xem thử ai chưa được nhận.
Sau khi đối chiếu xong, hắn mới phát hiện Lục Bảo không có ở đây.
"À ~ Tiểu Nhiên đâu?"
Sau đó, Cung Thiếu Đình quay lại hỏi, bình trà sữa còn dư lại chính là dành cho Tiểu Nhiên.
"Ở trong nhà, nó đang điêu khắc đồ vật."
Tô Hàng nói.
Vừa nãy khi đi ra, trừ Lục Bảo đang ở chỗ đó tiếp tục điêu khắc băng, những người khác đều chạy ra ngoài, cho nên ở đây mới thiếu Lục Bảo.
"Điêu khắc đồ vật? Ồ."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình hơi sững sờ, cũng không nghĩ nhiều.
Chuyện Lục Bảo trước đây đi theo Tô Hàng học điêu khắc, hắn đều rất rõ, thậm chí thời gian học tập còn sớm hơn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận