Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 453: Chân gà mứt quả?

Chương 453: Chân gà mứt quả?
Vì gần đến giữa trưa, nhiệt độ tăng lên không ít. Trên đường, các quán hàng nhỏ cũng xuất hiện nhiều hơn. Ánh mắt khóa chặt vào một sạp bán mứt quả, sáu đứa nhóc lập tức dừng chân. Thấy vậy, Lâm Giai vội nhắc Tô Hàng dừng lại.
"Muốn ăn mứt quả à?" Quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ phía sau, Tô Hàng cười hỏi.
Nghe vậy, sáu đứa nhóc ăn ý gật đầu, đồng thời nhìn những loại mứt quả mình thích.
"Con muốn ăn ô mai!"
"Quả mận bắc!"
"Ngô! Tiểu Ngữ muốn chân gà!"
Sau khi các em lên tiếng, Nhị Bảo cũng tiếp lời, nói ra món mứt quả mình muốn.
Nghe đến chữ chân gà, Tô Hàng có chút ngạc nhiên nhìn vào quán nhỏ trên xe.
"Chân gà? Ở đâu có chân gà?"
"Đây, đây là chân gà."
Nghe Tô Hàng hỏi, chủ quán cười ha hả chỉ vào những chiếc chân gà được bao đường, cắm trên sạp cùng với các loại mứt quả khác. Bên cạnh chân gà còn có ớt, dưa chuột... Tóm lại, chỉ cần bọn nhỏ nghĩ ra, thì chủ quán này đều có thể làm được.
Im lặng nhìn những loại mứt quả kỳ lạ, Tô Hàng khẽ ho một tiếng, nhìn Nhị Bảo nói: "Tiểu Ngữ, chúng ta đổi cái khác nha?"
"Ngô..."
Cô bé nghe vậy, xoắn xuýt nhíu mày. Nhìn chằm chằm chân gà một lúc, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Tiểu Ngữ muốn ăn chân gà..."
"Cái này..."
Đối diện với sự cố chấp của cô bé, Tô Hàng khó xử. Tiến lên một bước, Lâm Giai nhỏ giọng nói: "Hay là mua cho con bé một cái đi?"
"Đi chơi mà, cứ để bọn nhỏ vui vẻ một chút."
"Nói thì nói thế..."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tô Hàng cười khổ: "Cuối cùng tám phần là hai chúng ta ăn, em muốn thử không?"
"Ừm..."
Ngẩng đầu suy nghĩ, Lâm Giai chớp mắt cười một tiếng: "Thỉnh thoảng táo bạo nếm thử một lần, cũng không tệ mà."
"Vậy cũng được."
Gật đầu, Tô Hàng hỏi lại mấy đứa nhỏ muốn ăn loại mứt quả nào, sau đó mua tất cả một lượt.
Trừ Nhị Bảo, những đứa nhỏ khác đều chọn mứt quả khá bình thường. Không phải quả mận bắc thì cũng là các loại trái cây. Tay nhỏ nắm chặt mứt quả, bọn nhỏ vui vẻ cười một tiếng, sau đó đồng loạt mở miệng nhỏ, cắn vào mứt quả.
Nhưng vừa chạm vào mứt quả, cả sáu đứa cùng ngớ người. Thân thể đồng thời khẽ run, sáu đứa nhỏ ăn ý nhả ra, kinh ngạc nhìn vào món mứt trên tay.
"Sao vậy?"
Chú ý đến hành động kỳ lạ của bọn trẻ, Tô Hàng ngồi xuống hỏi. Lặng lẽ nhìn ba, sáu đứa nhóc trở nên tủi thân.
"Không cắn được..."
"Lạnh, răng cũng lạnh..."
"Răng Tiểu Nhiên bị dính..."
Vừa nói, Lục Bảo vừa hé miệng, cho ba xem chiếc răng nhỏ của mình.
Thấy trên răng của cô bé có dính đường, Tô Hàng ngạc nhiên, sau đó không nhịn được cười phá lên.
"Khụ... Nào, uống nước ấm, uống nước ấm đường sẽ hết."
Đưa bình giữ nhiệt cho Lục Bảo, Tô Hàng tiếp đó cầm lấy chiếc ô mai của cô bé.
Trên mặt ô mai vẫn còn một vết răng nhỏ. Xuyên qua vết răng này, có thể thấy rõ ô mai bên trong đang ở trạng thái đóng băng.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng. Nhiệt độ âm 20 độ, nếu ô mai không bị đông đá thì mới là lạ.
"Hay là các con đừng ăn vội, để lúc nào vào quán cơm, ấm lên chút rồi hãy ăn nhé?"
Nhìn mấy đứa nhóc nhà mình đang buồn rầu như nhìn que kem, Tô Hàng nhẹ nhàng nhắc.
Nhất là chiếc chân gà trên tay Nhị Bảo. Chân gà ngoài bàn chân thì thịt vốn đã không nhiều. Bây giờ đông đá thế này, càng không thể gặm được. Cố gắng lắm, Nhị Bảo cũng chỉ gặm được một chút đường. Còn cái chân gà thì vẫn nguyên vẹn.
"Dạ..."
Thất vọng bĩu môi, bọn nhỏ lặng lẽ nắm chặt mứt quả trong tay, không dám thử nữa.
Thấy vậy, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau cười một tiếng, nhanh chóng đưa bọn trẻ vào một cửa hàng được đánh giá khá tốt gần đó.
Ăn trưa xong, mấy đứa nhóc lại tiếp tục phấn đấu với món mứt quả.
Cũng phải nửa tiếng sau. Khi ăn mứt quả gần hết, bọn nhỏ mới vừa lòng dừng lại. Còn món chân gà của Nhị Bảo, cuối cùng cũng bị cô bé bỏ xó. Cuối cùng, Tô Hàng và Lâm Giai đã xử lý hai cái chân gà, để không lãng phí.
"Ba ơi, ăn tuyết!"
Tay nhỏ níu lấy quần áo của ba, Tam Bảo sốt ruột nhắc. Những đứa còn lại cũng mở to mắt trông ngóng, không tự giác liếm môi.
Thấy vậy, Tô Hàng ngồi xuống trước mặt bọn nhỏ, rồi chỉ vào má mình. Mắt to ngập nước chớp chớp, Tam Bảo cười toe toét, hôn chụt một cái vào má ba.
"Hôn ba à!""Ừm, ngoan lắm!"
Xoa xoa tóc của Tam Bảo, Tô Hàng tiếp tục nhìn những đứa nhỏ còn lại. Mấy cô bé lần lượt lại gần, hôn vào má ba một cái. Còn Đại Bảo và Tứ Bảo lại đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhíu mày, Tô Hàng nhìn hai đứa có vẻ khó xử, cười hỏi: "Tiểu Thần, Tiểu Trác, các con không hôn ba hả?"
"Cái đó..."
Mặt đỏ bừng cúi xuống, Đại Bảo nhíu mày rồi lắc đầu. Tứ Bảo thấy anh trai phản ứng vậy, cũng lắc đầu theo.
Ngay khi Tô Hàng định hỏi lý do, Đại Bảo đột nhiên ngẩng lên, chân thành nói: "Nam tử hán không được tùy tiện hôn người khác."
"Hả..."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đại Bảo, Tô Hàng ỉu xìu nói: "Ba không phải đã nói, người nhà có thể mà?"
"Không thể, Tiểu Thần lớn rồi." Đại Bảo tiếp tục kiên định lắc đầu.
Cùng lúc đó, Tứ Bảo cũng lắc đầu: "Tiểu Trác cũng lớn rồi, nên không thể."
"... Được thôi."
Thấy thái độ kiên quyết của hai đứa, Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi đến chỗ vợ mình.
"Vợ à, tình hình này là sao vậy? Sao tự nhiên lại thế này?"
Suy nghĩ một lát, Lâm Giai nhỏ giọng nói: "Ừm... có thể ở nhà trẻ, nghe mấy bạn nhỏ khác nói gì đó?"
"Hại, tự nhiên thấy hơi buồn."
Cười khổ, Tô Hàng lại nhìn hai đứa nhóc.
"Còn chưa tới ba tuổi mà đã không chịu hôn ba rồi.""Lớn lên nữa, cái tình đời này còn không biết đến bao giờ."
"Mù nghĩ cái gì thế."
Cười kéo tay Tô Hàng, Lâm Giai lắc đầu nhắc nhở: "Chuyện sau này, để sau này tính. Còn bây giờ, đưa bọn nó đi ăn "tuyết" đi, nếu không chúng nó lại nói ba ba không giữ lời đấy."
"Cũng đúng."
Khẽ cười, Tô Hàng lại nhìn về phía mấy đứa nhỏ. Nhận ra ý của ba, mấy đứa vội vàng nắm tay nhau. Nhìn vào cửa hàng đồ ngọt trước mắt, mắt ai nấy đều sáng lên như sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận