Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 843: Rõ ràng là cái con gà con

Chương 843: Rõ ràng là một con gà con Dù sao đây chính là lần đầu Lục Bảo tham gia loại thi điêu khắc này, với tư cách cha mẹ, đến khi đó, bọn họ xem Lục Bảo lên sân khấu, có khi chính bản thân họ còn hồi hộp hơn cả Lục Bảo ấy chứ!
Vốn dĩ lần này đến xem Lục Bảo luyện tập, cũng là Lâm Giai dẫn đầu kéo Tô Hàng đến xem.
"Ơ! Không phải ở chỗ kia luyện tập sao?"
Tô Hàng nhép miệng, vừa nói vừa nhấp một ngụm trà, trông có vài phần phong thái ông lão ở cổng ra vào.
"Vậy sao ngươi không qua chỉ bảo con bé đi? Để nó một mình ở đó giống con ruồi không đầu đục đẽo lung tung thế?"
Lâm Giai nhướn mày, bình thường Tô Hàng chỉ dạy Lục Bảo điêu khắc cô đều thấy, nhưng bây giờ lại không thế.
"Ngươi không biết đó thôi, ta cho nó gỗ để nó tự thiết kế luyện tập, đâu thể lúc nào ta cũng cho nó ý tưởng, giúp nó vẽ ra được? Thi đấu thì đều phải tự mình làm cả thôi!"
Tô Hàng lắc đầu, rồi kiên nhẫn giải thích với Lâm Giai.
"Vậy à..."
Lâm Giai hiểu ra đôi chút, nhưng ánh mắt nhìn Tô Hàng vẫn còn chút nghi hoặc, ngươi chắc là không phải ở đây lười biếng uống trà đó chứ!
"Thế còn Đại Bảo, Nhị Bảo đâu, sao chúng lại chạy đến đây, cũng muốn học điêu khắc à?"
Tiếp theo, Lâm Giai lại hỏi về chuyện của mấy đứa Đại Bảo, Nhị Bảo.
"Còn không phải do hai đứa Đại Bảo với Tứ Bảo cãi nhau ầm ĩ lên, mới ra nông nỗi này đây..."
Tô Hàng thành thật đáp, tỏ vẻ đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
"Thật là, ngày mai thì, chờ Đại Bảo tan học về, hay là để ta xem, rồi ngươi đến phụ đạo cho Lục Bảo?"
Lâm Giai nghĩ một lát, rồi hỏi ý kiến.
Hôm nay mấy đứa quấy rầy Lục Bảo luyện tập điêu khắc, một ngày thì còn được, nếu cứ ngày nào cũng thế, đến lúc đó Lục Bảo làm sao tập trung luyện tập được chứ?
"Ngày mai á, ngày mai tính sau đi, mấy đứa nó chắc chỉ nổi hứng lên thôi ấy mà!"
Tô Hàng xua tay, cũng không vội vàng đáp ứng.
"Có lẽ vậy..."
Lâm Giai còn định nói thêm gì đó, thì đột nhiên bị Tam Bảo chạy tới cắt ngang.
"Ba ơi! Con thật sự không nghĩ ra cái cục gỗ này cần điêu khắc thành cái gì á!"
Tam Bảo mặt mày khổ sở, thấy mấy anh chị đã bắt đầu động tay rồi, mà mình còn dậm chân tại chỗ, không khỏi có chút nóng nảy.
"Không sao, không vội, cứ từ từ nghĩ thôi, con làm chậm hơn, có khi điêu khắc ra lại còn đẹp hơn mấy đứa đó ấy chứ?"
Nghe vậy, Tô Hàng an ủi, rồi đuổi Tam Bảo về tiếp tục tự mình điêu khắc.
Nhưng hình như điều này chẳng có tác dụng gì, lời an ủi của Tô Hàng, ngược lại khiến vẻ mặt Tam Bảo thêm u sầu, có khi lát nữa còn khóc mất.
"Ôi! Tiếu Tiếu, đến để gia gia xem nào, sao thế này?"
Đúng lúc này, Tô Thành cũng từ trong viện đi ra, đúng lúc thấy Tam Bảo đang sầu não.
Mấy ngày nay thân thể của nàng đã khá hơn nhiều, Tô Thành vốn muốn tìm mấy đứa đến chơi, hôm nay mấy đứa sau khi tan học lại không đứa nào tìm hắn, nên Tô Thành tự mình đến tìm chúng nó.
"Gia gia! Gia gia, là tại...tại con không biết cục gỗ này nên điêu khắc thành cái gì, mà các anh các chị đã bắt đầu điêu khắc rồi!"
Thấy Tô Thành đến, Tam Bảo vội ba chân bốn cẳng chạy đến bên Tô Thành kể.
"Vậy à? Đưa ra ta xem nào, xem gia gia có giúp con được không?"
Nghe vậy, Tô Thành lập tức hiểu ra Tuy vẫn chưa rõ mấy đứa nhỏ này vì sao lại tụ tập ở đây để điêu khắc đồ, nhưng chuyện thi điêu khắc là có thật.
"Cục gỗ này...hình dạng trên dưới không được đều lắm, hay là điêu khắc thành quả bầu hồ lô xem sao? Mà con xem các đường vân ở trên còn có thể điêu khắc thành lá bầu nữa đấy!"
Tô Thành liếc cục gỗ trong tay, nghĩ một lát rồi bảo Tam Bảo.
"Hồ lô á? Dạ...con hiểu rồi gia gia, cảm ơn gia gia!"
Nghe vậy, mắt Tam Bảo sáng lên, lập tức nâng niu cục gỗ như báu vật, quay lại vị trí của mình.
Có ý tưởng rồi, thế là con bé bắt đầu chuẩn bị điêu khắc.
Mấy đứa khác hình như cũng chú ý thấy Tô Thành đến, nhưng mỗi người đều đang tập trung điêu khắc cục gỗ trong tay, không có tâm tư lên tiếng chào Tô Thành.
"Ba! Ba làm như vậy sẽ hư con bé mất, mà chuyện này đối với những người khác cũng không công bằng!"
Thấy Tô Thành chỉ giúp Tam Bảo, Tô Hàng lại cau mày, nói nếu đã có thể cung cấp ý tưởng và giúp đỡ thì khi nãy anh đã nói cho Tam Bảo rồi.
"Không sao! Mấy đứa con nít so đo làm gì? Quan trọng là ở chỗ Tiểu Nhiên thôi!"
Tô Thành xua tay, không hề để ý mà nói, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Hàng, ngồi chờ xem khi nào mấy đứa điêu khắc xong cục gỗ trong tay.
Rất nhanh, gần một tiếng đã trôi qua, Nhị Bảo là người nộp bài đầu tiên.
"Gia gia! Xem phượng hoàng nhỏ này!"
Nhị Bảo cầm một vật nhỏ trong tay, đưa đến trước mắt Tô Thành để Tô Thành bình luận.
"Đây...đây là phượng hoàng sao?"
Nhìn thấy Tiểu Mộc điêu khắc trước mắt, Tô Thành hơi đơ ra, Lâm Giai thì trực tiếp nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng.
Cái này đâu phải phượng hoàng nhỏ, rõ ràng là một con gà con mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận