Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1224: Nhị bảo là tặng phẩm phụ thôi?

Chương 1224: Nhị Bảo là quà tặng kèm thôi sao?
Đoán chừng mấy đứa bảo còn lại, trừ Đại Bảo và Tứ Bảo thuộc loại chạy nhanh như chớp, còn có Tam Bảo và Ngũ Bảo đang lôi kéo Hoắc Bá Đặc để tránh khỏi tầm mắt của bọn họ. Có vẻ như Lục Bảo còn lại cũng lén lút trốn đi, rất có thể là đang ẩn nấp ở gần đây.
Mà ngay khi Nhị Bảo vừa ló đầu ra thì cũng vừa hay chạm ánh mắt của Lâm Giai.
"Á nha..."
Thấy thế, Nhị Bảo hình như nhận ra có gì đó không ổn, sau đó sợ hãi rụt đầu lại, núp sau bộ đồ chuột Mickey cỡ lớn.
"Còn nói các ngươi không phải lén lút sau lưng ta thông đồng tốt, giờ ngươi muốn giải thích thế nào?"
Ngay sau đó, Lâm Giai cũng chẳng buồn truy cứu Nhị Bảo, mà quay sang nhìn Tô Hàng, người chủ mưu ở đây.
"Cái kia, cái kia, Nhị Bảo vừa nãy nói muốn gọi ta đến chụp giúp nàng mấy tấm ảnh, vậy ta đi trước đây, nếu không một lát bộ đồ chuột Mickey đi mất thì sẽ không có cảnh để chụp nữa..."
Tô Hàng ấp úng một tiếng, vội vàng kiếm cớ chuồn đi, còn chưa dứt lời đã trực tiếp bỏ chạy.
"Ngươi đứng lại cho ta!"
Lâm Giai tức không chịu được, ngay lập tức đuổi theo.
Bọn chúng bảo có thể cân nhắc bỏ qua trước đã, không tính toán với bọn chúng, nhưng lời Tô Hàng vừa nói thì không thể bỏ qua được.
Nhưng khi Lâm Giai đuổi theo Tô Hàng đến chỗ Nhị Bảo, cô lại dịu lại.
Bởi vì cô thấy Nhị Bảo có chút sợ hãi nhìn mình, rồi lại né sau bộ đồ chuột Mickey.
Vốn dĩ đến Disneyland chơi phải là một chuyện vui, nhưng khi đối mặt với sự sắp đặt và lo lắng của cô, có vẻ như chúng bảo chẳng hề thấy vui.
Điều này khiến Lâm Giai không khỏi âm thầm tự kiểm điểm, có phải mình thực sự đã làm sai điều gì đó rồi không.
Mặt khác, trước mặt mọi người, cô cũng thật không tiện nổi cáu với Tô Hàng, dù sao cũng phải giữ thể diện cho Tô Hàng.
Chuyện như thế này khiến Lâm Giai cảm thấy rất tức giận, nhưng vẫn cố kìm lại.
"Chúng ta trở về rồi từ từ tính sổ!"
Đường cùng, Lâm Giai chỉ có thể trừng mắt Tô Hàng một cái, sau đó tức giận lên tiếng.
Đôi khi, nàng nhìn còn giống một đứa trẻ hơn cả chúng bảo, cảnh này trong mắt Tô Hàng lại vô cùng đáng yêu.
Nếu không phải xung quanh còn nhiều người đang nhìn, Tô Hàng đã kéo Lâm Giai vào lòng rồi nói cho nàng biết vẻ đáng yêu này có thể sẽ phạm pháp đấy!
"Nhìn cái gì, ta nói cho ngươi biết, ta không có đùa giỡn với ngươi."
Thấy ánh mắt mang vẻ dò xét của Tô Hàng ném đến, Lâm Giai có chút không chịu được, sau đó uy hiếp trả lại một câu.
Ngay sau đó, nàng có vẻ cảm thấy chỉ uy hiếp thì chưa đủ, liền bắt đầu véo vào chỗ thịt mềm bên hông Tô Hàng một cái.
Nhưng lực tay của Lâm Giai, khi rơi xuống người Tô Hàng, thực sự giống như gãi ngứa cho hắn vậy.
"Ha ha..."
Tô Hàng cũng chẳng để ý chút nào, ngược lại còn cười khẽ một tiếng.
Với sự hiểu biết của hắn về Lâm Giai, hắn biết rõ Lâm Giai trong lòng chắc đã hiểu ra mọi chuyện và nghĩ thông suốt rồi, giờ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
Đảm bảo khi về nhà thì cũng sẽ không có chuyện gì.
"Ba ba, ba nói là sẽ giúp con chụp ảnh!"
Đúng lúc này, cái đầu nhỏ đáng yêu của Nhị Bảo lại lộ ra.
Tô Hàng và Lâm Giai đang tình cảm nồng ấm ở đây, Nhị Bảo đều lén nhìn hết cả rồi, nhưng hai người lớn có phải đã quên rằng còn một tiểu bảo bối đang chờ không?
Hóa ra hai người là chân ái, còn mình chỉ là đồ tặng kèm thôi sao?
Nghĩ đến đây, Nhị Bảo chẳng còn sợ Lâm Giai nhắc đến chuyện vừa rồi mình lén trốn đi, mà đứng bật dậy, giận dỗi nhìn Tô Hàng.
Hai bên má phồng lên, tựa như hai cái bánh bao nhỏ, quả thực giống như đúc với Lâm Giai.
"Đến, đến, chụp ngay cho con đây, đến tạo dáng đi, nói quả cà, đúng rồi..."
Nghe vậy, Tô Hàng vội vàng xoay người đến giúp Nhị Bảo chụp ảnh.
Tuy việc đeo máy ảnh DSLR chụp hình cho chúng bảo là một việc tốn sức lực và kỹ thuật, nhưng Tô Hàng rất thích thú.
Sau đó, Tô Hàng như thể trở thành người thợ quay phim chuyên dụng của Nhị Bảo, đi theo nàng khắp nơi để chụp hình, tiện thể đi dạo trong công viên.
Còn Lâm Giai, giờ cũng không tìm được mấy đứa bảo kia nữa, dứt khoát đi cùng Tô Hàng và Nhị Bảo, thỉnh thoảng cũng chụp ảnh chung với Nhị Bảo.
Cùng lúc đó, Cung Thiếu Đình dẫn Trương Thốc Xúc cũng đã đến cổng Disneyland.
Lúc soát vé, bọn họ không giống như Đại Bảo, không có chuyện Trương Thốc Xúc bị máy quét nhận nhầm, kiểm tra vé xong là được vào.
"Âu rống ~"
Vừa bước vào công viên, Trương Thốc Xúc đã phấn khích hét lớn một tiếng.
Có lẽ là do thời gian này học hành căng thẳng quá lâu, giờ hô một tiếng xong, cả người hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng.
Và từ khi đến đây, Trương Thốc Xúc dần dần thay đổi cách nhìn về Disneyland.
Có thể nói, đây tuyệt đối là một nơi vui chơi giải trí tuyệt vời, còn những thành kiến trước kia thì cứ cho chúng biến đi.
"Ha ha ha... Ngươi la hét cái gì vậy, giờ thì thấy chỗ này thú vị rồi chứ gì?"
Thấy thế, Cung Thiếu Đình cũng tiến đến cười lớn một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận