Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 645:: Là ta không đủ lãng mạn, ngươi mới nhìn ít. .

Chú ý thấy động tác nhỏ của Lâm Giai, mắt Tô Hàng hơi nheo lại. Dù hắn không biết vợ định làm gì tiếp theo, nhưng luôn cảm thấy hành động này của nàng có chút "nguy hiểm". Đối diện với bàn tay ở ngay trước mặt, Lâm Giai có vẻ hơi do dự. Khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nàng ngước mắt lặng lẽ nhìn Tô Hàng một cái, phát hiện hắn đang mỉm cười nhìn mình, vội vàng xấu hổ cúi mắt xuống. "Sao vậy? Sợ à?" Tô Hàng vừa nói vừa đưa một tay lên, nhẹ nhàng vuốt vành tai tinh tế của Lâm Giai. Vì khoảng cách quá gần, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Lâm Giai phả lên ngón tay mình, ngày càng nóng hơn. Yết hầu lại lặng lẽ nhấp nhô một cái, lông mi Lâm Giai rung lên, sau đó lấy hết dũng khí nói: "Có gì mà phải sợ." Vừa dứt lời, nàng khép chặt đôi mắt hạnh, rồi nhanh chóng mở cái miệng nhỏ. Một giây sau, ngón áp út của Tô Hàng đã bị một luồng ấm áp bao phủ. Xúc cảm nóng hầm hập khiến tim hắn thắt lại. Ngay lúc hắn tò mò muốn biết bước tiếp theo vợ định làm gì thì đầu ngón tay bỗng truyền đến một trận đau nhói rất nhỏ. Lưng tê dại, Tô Hàng có chút kinh ngạc lùi lại nửa bước, khó tin nói: "Ngươi cắn ta?" "Phì ~" Tiếng cười khúc khích đắc ý đáng yêu vang lên, Lâm Giai chỉ vào cái dấu răng không sâu không cạn trên ngón tay vô danh của hắn, chớp mắt cười nói: "Đây là chiếc nhẫn ta tặng ngươi đó ~" "Chiếc nhẫn?" Vừa buồn cười vừa bực mình nhìn dấu đỏ trên ngón vô danh, Tô Hàng bất lực giơ tay, nhẹ nhàng xoa mặt Lâm Giai. "Cái này ngươi học từ đâu vậy?" "Không nói cho ngươi." Hừ khẽ một tiếng, gò má Lâm Giai ửng lên một tầng hồng nhạt. Đúng là có quỷ mà... Thầm thì trong lòng một câu, Tô Hàng đột ngột bước lên trước một bước, ôm chặt nàng vào lòng. Cúi đầu gần sát chiếc cổ trắng nõn của Lâm Giai, hắn nhếch mép cười nói: "Nếu ngươi không nói, ta không ngại để lại vài cái nhẫn trên cổ ngươi đâu." "À, đúng hơn là nhẫn tâm." Nghe vậy, Lâm Giai lập tức mất bình tĩnh. Cái gì mà nhẫn tâm... Chẳng phải là cái đó sao! "Không... Không được! Mai còn phải ra ngoài chúc Tết nữa mà..." Lúng túng phản bác một câu, thân thể Lâm Giai vặn vẹo, cố gắng thoát ra. Nhưng hơi thở của Tô Hàng càng ngày càng gần nàng hơn. Bất đắc dĩ, Lâm Giai chỉ đành sợ hãi cầu xin tha thứ. "Em nói..." Nhỏ giọng thì thầm, Lâm Giai ngượng ngùng đỏ mặt, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Thật ra là em học trong manga..." "Cái gì?" Tưởng mình nghe nhầm, Tô Hàng hỏi lại một lần nữa. Mặt lại càng cúi xuống, Lâm Giai hít sâu một hơi, hơi lớn giọng nói: "Em nói, em học từ manga." "Manga?" Mắt khẽ động, Tô Hàng cười hỏi: "Manga gì? Shoujo manga hả?" "..." Hắn vừa hỏi vậy, Lâm Giai lập tức im bặt. Một giây sau, Tô Hàng đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói. Buông tay đang ôm Lâm Giai ra xem xét, phát hiện trên cánh tay lại có thêm một "chiếc nhẫn". Trong lúc hắn cúi đầu xem xét thì Lâm Giai đã nhanh chóng rụt lại trên ghế sofa, thu mình cả người lại thành một cục. Mặt nàng, đã dùng tay áo che hết. Chỉ có đôi tai đỏ bừng, vẫn còn lộ ra bên ngoài. "Khụ..." Khó nén ý cười ho khẽ một tiếng, Tô Hàng chậm rãi tiến đến gần. Một lát sau, Lâm Giai cảm thấy mình đã bị một vòng tay bao bọc. Khẽ ngước mắt nhìn, nàng phát hiện Tô Hàng đang ôm chặt mình. Mặt đỏ lên, nàng ngượng ngùng nói: "Anh không cười em hả?" Đã là mẹ của mấy đứa con rồi, còn đi đọc shoujo manga. Nói thật, chính nàng còn cảm thấy hơi mất mặt. Cho nên mỗi lần đọc đều lén lút cả. Lắc đầu, Tô Hàng cười nhạt nói: "Cười thì ngược lại không có, chỉ là có một vấn đề muốn hỏi em thôi." "Cái gì?" Mắt hạnh của Lâm Giai vừa nhướng lên, tròn xoe lộ vẻ ngây thơ. Nhẹ nhàng nắm lấy má nàng bên trên miếng thịt mềm, Tô Hàng nhíu mày nói: "Anh chỉ muốn hỏi, có phải bà xã của anh cảm thấy anh không đủ lãng mạn, nên mới đi đọc shoujo manga?" "Hả?" Ánh mắt lộ rõ vẻ ngơ ngác, Lâm Giai chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu nhanh chóng lắc đầu. "Không phải! Tuyệt đối không phải nguyên nhân đó!" "Vậy là vì cái gì?" Nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng, Tô Hàng khẽ cười trong lòng. Ngại ngùng gãi gãi má đã bị tóc che kín làm ngứa, Lâm Giai nhỏ giọng nói: "Tại trước đó Tiểu Như nói, nếu em muốn học cách làm sao theo đuổi anh, thì có thể xem nhiều mấy cuốn shoujo manga đó." "Sau đó em tìm xem thử, liền học được cái "nhẫn" vừa rồi đó." "Còn nữa..." Đến đây, mặt Lâm Giai càng đỏ thêm vài phần. Ho nhẹ một tiếng, nàng ngượng ngùng nói: "Còn nữa, mấy cuốn shoujo manga này, em xem thấy hơi bị cuốn hút." "Sau đó thì không kiềm được nữa..." Nói xong, Lâm Giai bất đắc dĩ lại xấu hổ gục đầu xuống. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, Tô Hàng cười nói: "Xem ra, là em xem không ít rồi hả?" "..." Thấy Lâm Giai không lên tiếng, Tô Hàng lại tiếp tục nói: "Vậy mấy cái cách trêu ghẹo người, có phải em cũng học được không ít không?" "..." Lần này, Lâm Giai vẫn không lên tiếng. Nhưng nàng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhưng lắc đầu: "Không có, chỉ học được có một cái này..." "Hả?" Lông mày nhíu lại, Tô Hàng vừa buồn cười vừa bực mình: "Vậy em xem nhiều như vậy, đều xem cho vui à?" Tay khẽ vẽ vòng tròn trên người Tô Hàng, Lâm Giai lúng túng nói: "Sau đó chỉ lo xem thôi, quên học mất rồi." Nghe vậy, Tô Hàng hoàn toàn không nhịn được cười phá lên. Tiếng cười lớn khiến mấy đứa con đang ngủ trong phòng bị đánh thức một cách mãnh liệt. Lúc Lâm Giai muốn che miệng hắn lại thì đã không kịp nữa. Ngay lúc tay Lâm Giai vừa mới che lên miệng hắn thì hai cánh cửa phòng ngủ, "cộp" một tiếng mở ra. Một giây sau, mấy đứa nhỏ cố nén buồn ngủ, mắt trợn tròn hoảng sợ, nhìn về phía ba ba mụ mụ còn đang ôm nhau thân thiết. Mắt ngơ ngác, Tứ Bảo ngay thẳng nói: "Ba ba, trong nhà có yêu quái hả? Vừa rồi con nghe được tiếng cười đáng sợ quá!" Nghe vậy, Lâm Giai trực tiếp không nhịn được cười phá lên. Mặt Tô Hàng tối sầm lại, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt Tứ Bảo, vỗ vào mông thằng bé hai cái. Bất quá hai cái vỗ này, cũng chỉ là làm dáng thôi. Tứ Bảo khoa trương kêu "ai" hai tiếng, liền phiền muộn chu môi ra, bất mãn nói: "Vừa rồi tiếng cười thực sự rất đáng sợ mà, làm bọn con thức giấc đó..." "Tiểu Trác, đừng nói nữa." Đại Bảo ý thức được gì đó, bất đắc dĩ ngăn cản em trai. Mặt lại càng tối đen, Tô Hàng khoát tay với mấy đứa nhỏ: "Muộn vậy rồi, mau về ngủ đi." Nếu không phải bọn chúng đột nhiên xuất hiện, thì mình và vợ âu yếm vuốt ve cũng đâu bị gián đoạn như thế này. "Dạ..." Gật gật đầu, mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn xoay người, chuẩn bị về phòng. Ngay khi chúng chuẩn bị đóng cửa phòng lại thì sáu bóng dáng lại đồng thời dừng lại. Một giây sau, chúng đồng loạt quay người, kinh ngạc nhìn đối phương. Không đúng rồi! Chúng hình như quên chuyện gì rồi! Đêm nay là đêm ba mươi, chẳng phải bọn chúng muốn thức đêm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận