Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1364: Không uống thật lãng phí nha

"Chương 1364: Không uống thật lãng phí nha
Bởi vì đều là những việc ngày hôm qua tự mình trải qua, Cung Thiếu Đình trả lời cực kỳ trôi chảy, gần như không hề suy nghĩ, vừa mở miệng đã nói ra.
"Lý gia... tập đoàn Lý Thị?"
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan nhẹ giọng thì thầm một câu.
Gia tộc của họ được xem là một con cá mập lớn trong giới đầu tư tài chính, đối với các tập đoàn tài chính khổng lồ trong thành phố này và mấy thành phố lân cận, vẫn rất hiểu rõ.
Đặc biệt là tập đoàn Lý Thị, gần đây bởi vì vị chủ tịch tập đoàn đột ngột nhường lại vị trí, để con trai mình bắt đầu tiếp nhận công việc, mà số cổ phần hắn nắm giữ còn rớt xuống rất nhiều.
Rất nhiều người bên ngoài đều đang suy đoán, rốt cuộc vì sao vị chủ tịch tập đoàn lại đột ngột nhường lại vị trí như vậy.
Theo lý thuyết, Lý Chính Thành năm nay mới khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, độ tuổi này vẫn có rất nhiều người tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn, cho nên cũng không cần thiết phải trực tiếp tuyên bố về hưu.
Tuy nhiên, Cung Mậu Nhan, người có thông tin nhanh nhạy, biết rõ nguyên nhân bên trong.
Hắn biết Lý Chính Thành vì hai chân trước kia bị tật, khoảng thời gian này đột nhiên bệnh tái phát, bởi vì đau đớn khó chịu cùng bệnh tật hành hạ, mới tuyên bố lui khỏi vị trí, nhường lại cho con trai mình.
Mà Cung Mậu Nhan rất hiểu rõ đứa con trai của mình, Cung Thiếu Đình ăn chơi hưởng lạc thì tinh thông, nhưng lại không hề quan tâm đến giới tài chính và những chuyện kinh doanh.
Theo lý mà nói thì hẳn là không biết chuyện tập đoàn Lý Thị và Lý Chính Thành bệnh nặng, thế nhưng bây giờ lại nói có vẻ hiểu biết như vậy.
Nghĩ thêm chút nữa về bộ dạng nghiêm túc lúc nãy của Cung Thiếu Đình, ngay cả hắn cũng không nghe ra chút sơ hở nào, nếu không phải đích thân trải qua thì thật sự không thể nói được chân thật như vậy.
Trong thoáng chốc, Cung Mậu Nhan cùng Trương Vân cũng hơi nghi ngờ, liệu có phải chính mình đã phán đoán sai hay không, có thể là đã trách oan cho Cung Thiếu Đình cũng không chừng.
"Ngươi nói sư phụ của ngươi thật sự chữa khỏi bệnh cho Lý Chính Thành?"
Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan lại hỏi thăm về đề tài này.
"Đúng thế, ta vừa mới nói rồi mà, nhưng cũng không có chữa trị hoàn toàn, sư phụ ta nói còn phải qua mấy đợt điều trị mới có thể khỏi hẳn."
"Nếu các ngươi còn không tin lời ta, thì có thể chờ thêm một thời gian nữa, cái ông lão tên Lý Chính Thành đó nói chờ sau khi khỏi hẳn sẽ muốn tiếp nhận lại công ty, đến lúc đó các ngươi tự xem sẽ biết."
Dừng một chút, Cung Thiếu Đình lại bổ sung thêm một câu.
Hắn nói nhiều như vậy cũng cảm thấy mình hơi khô miệng, nếu như cha mẹ mình mà vẫn không tin thì hắn cũng không có cách nào.
"Còn chưa trị khỏi hoàn toàn sao?"
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan hơi sững sờ, rõ ràng Cung Thiếu Đình nói về chuyện này không rõ ràng lắm.
"Đúng vậy, nhưng dù là thế thì sao, những cái gọi là giáo sư y khoa nổi tiếng ở nước ngoài đó, chạy đến nịnh bợ sư phụ ta không ngớt, cuối cùng cũng bị sư phụ ta chinh phục."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình gật nhẹ đầu, sau đó nói.
"Các ngươi không biết đó thôi, lúc chúng ta vừa mới vào, bọn họ còn nghênh mặt lên trời xem thường chúng ta, nhưng khi đứng trước mặt sư phụ ta còn không phải là ngoan ngoãn sao? Thật hả hê!"
Ngay sau đó, Cung Thiếu Đình lại tự mình nói thêm một câu, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn có chút mừng thầm.
"Chuyện này..."
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan và Trương Vân nhất thời hai mặt nhìn nhau, có chút không quyết định được.
Con trai bọn họ nói nghe có đầu có đuôi như vậy, nếu như không phải tận mắt trải qua thì sao có thể kể chân thật đến thế?
"Nhưng tại sao tối qua ngươi lại uống nhiều rượu như vậy, cho dù người ta có mời cơm, ngươi cũng không nên say đến mức đó chứ?"
Ngay sau đó, Trương Vân lại hỏi thêm một câu.
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cũng đưa mắt nhìn sang, hai người họ hiểu con trai của mình không ai bằng.
Tuy bình thường Cung Thiếu Đình không từ chối uống rượu, nhưng cũng không hề nói là thích đến mức nào, bình thường chỉ là nhấp môi chút ít, gần như chưa từng say bao giờ.
Đừng nói đến là say thành bộ dạng như tối hôm qua, Cung Mậu Nhan và Trương Vân chưa từng nhìn thấy qua.
"Ba à, người mời chúng con ăn cơm hôm qua ấy, vì cảm ơn sư phụ ta, đã đặc biệt lấy rượu ngon trân tàng của mình ra, vậy thì con phải uống nhiều chút chứ, không thì thật lãng phí?"
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình cười một tiếng, sau đó giải thích.
Có tiện nghi thì sao không chiếm, có đồ tốt đưa tới trước mặt thì phải hưởng thụ chứ, nếu như hắn không uống nhiều chút thì đều cảm thấy có chút có lỗi với bản thân.
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan và Trương Vân bọn họ cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn con trai, bọn họ tự nhiên cũng nghe ra ý trong lời Cung Thiếu Đình.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cũng đúng là đạo lý đó, hai người cũng không tiếp tục xoáy sâu vào chuyện này.
"À phải rồi, ngươi nói Lý Chính Thành lấy rượu trân tàng của mình ra chiêu đãi các ngươi, rốt cuộc là rượu gì thế?"
Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan quay sang hỏi.
Hắn cũng được coi là một người thích rượu, mà Cung Thiếu Đình đã nhắc tới chuyện này, nhất thời hắn cũng thấy có vài phần hứng thú.
Rốt cuộc là loại rượu gì mà lại khiến đứa con trai ngày thường không thích uống rượu trở nên say mèm như vậy?
"Chính là loại mà ba bày trên giá sách đó, bình thủy tinh màu xanh đậm, con có cẩn thận so sánh một chút, chắc là nó đấy."
Cung Thiếu Đình nghĩ ngợi một lát, sau đó thành thật trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận