Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 963: Hồng bao người người có phần!

Chương 963: Hồng bao ai cũng có phần! Bất quá, trong lời giải thích của Lâm Trạch, mức độ nghiêm trọng của chuyện này không chỉ tăng lên gấp đôi, mà còn kéo theo đủ loại hậu quả. Tóm lại, chính là muốn Lâm Giai sau khi trở về, phải dạy dỗ con cái nhiều hơn. “Là thầy giáo, ngươi bắt ta, một bậc phụ huynh, ngày nào cũng phải dạy dỗ con cái, lúc nào cũng phải xoay quanh chúng, vậy cần cái loại thầy giáo như ngươi để làm gì, để giữ lại ăn không ngồi rồi sao?!”. Lâm Giai không khỏi cực lực nhổ nước bọt trong lòng về điều này, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Lần này cô đến trường học, không truy cứu chuyện lần trước Lâm Trạch để lũ trẻ chịu ấm ức, đã là đủ lòng từ bi rồi. Sau đó, Lâm Giai nghe có chút phiền, trực tiếp bật chế độ “tai trái vào tai phải ra”, cũng chẳng muốn nhiều lời thêm một câu nào với chủ nhiệm lớp của chúng. Đến khi Lâm Giai vừa về đến nhà, thậm chí gần như quên mất chuyện chủ nhiệm lớp tìm mình đến trường để làm gì. Cứ như vậy, lại qua mấy ngày, đến cuối tuần kế tiếp. Hai ngày này, Tô Hàng và Lâm Giai vẫn luôn bận rộn thu dọn nhà mới, đồ đạc mua cho nhà mới cũng đến, cuối cùng là vào thứ bảy này thì chuyển đến nhà mới. "Anh hai, sao em thấy phòng anh lớn hơn phòng em một chút, hay là mình đổi phòng cho nhau đi?" "Không đổi, phòng của em không phải là hướng mặt trời đấy sao, phơi không đến mặt trời đâu..." Bọn trẻ sau khi thu dọn xong phòng mình liền bắt đầu náo loạn, còn có đứa chọn xong phòng rồi hối hận, muốn đổi phòng. "Đúng rồi, em có mời Trịnh Hiểu Nhã đến nhà chơi, anh có muốn mời đám bạn bè thân thiết của anh đến chơi một bữa không?" Đúng lúc này, Lâm Giai đột nhiên đi đến nói với Tô Hàng. “Vậy thì anh mời cả nhà Chu Phàm đến làm ấm nhà, cho thêm chút không khí náo nhiệt!” Tô Hàng gật đầu, tuy anh không hề mê tín những tập tục này cho lắm, nhưng cứ làm theo cho phải phép, có nhà mới thì cứ làm cho yên tâm. *Bíp~ bíp~* Ngay sau đó, Tô Hàng quay đầu bấm điện thoại gọi cho Chu Phàm. “Nha, không phải là Tô thiếu gia sao? Sao còn nhớ tới ta thế?" Điện thoại vừa bắt máy, đã truyền đến giọng nói lười biếng của Chu Phàm. "Bớt trêu ta đi, anh em, nhà mới của ta vừa sửa xong rồi, mày có muốn đến giúp ta làm ấm nhà không?" Tô Hàng vừa cười vừa mắng một câu, chợt cũng không vòng vo với Chu Phàm, mà đi thẳng vào vấn đề. "Nhanh vậy đã sửa xong rồi, là chuyện khi nào vậy?" Đầu dây bên kia, Chu Phàm sững sờ, sau đó hỏi lại. "Là chuyện hai ngày nay thôi, mày chỉ cần nói là có đến hay không?" Tô Hàng cố tình tỏ vẻ kênh kiệu hỏi lại, chọc cho Lâm Giai bên cạnh phải câm nín, đây là mời người đến nhà làm khách, sao mà như đòi nợ vậy. "Đến chứ đến chứ! Nhất định phải đến, tao đoán là mày muốn tao đến mừng nhà mới với một cái hồng bao thật dày chứ gì!" Chu Phàm không chần chừ đáp lời, xác định rõ ràng chuyện này, rồi lại trêu chọc thêm một câu. “Nói thừa, nhà chúng ta không phải thiếu ăn, mày mà dám đưa một cái hồng bao mỏng lè tè đến đây thì ta đá mày ra ngoài đấy!” Chu Phàm trêu Tô Hàng, Tô Hàng tự nhiên cũng phải đáp trả, cái giọng điệu cùng bộ dáng kia hệt như đi đòi nợ. Sau đó, Tô Hàng và Chu Phàm lại trò chuyện thêm vài câu, hẹn thời gian cụ thể, rồi mới cúp điện thoại. “Sao rồi? Anh ta có đến không?” Thấy vậy, Lâm Giai tiến đến hỏi. "Đương nhiên là đến rồi, cũng giống như Chu Hiểu Nhã, đều đến vào ngày mai, mà nếu như hắn không đến, thì ngày mai anh sẽ tìm hắn tính sổ!" Tô Hàng cười lớn nói, khiến cho Lâm Giai không nhịn được bật cười, xem ra, Chu Phàm ngày mai có thể đến, Tô Hàng vẫn là vô cùng vui vẻ. “Vậy đi, sẵn tiện mai các con cũng ở nhà, em đi mua một chút đồ ăn, ngày mai chiêu đãi mọi người thật tốt!” Lâm Giai gật đầu, nói xong liền muốn khoác túi đi mua thức ăn, vừa mới chuyển đến nhà mới, trong bếp gần như không có thứ gì cả. “A, đúng rồi, lần này anh phải giúp em nấu cơm đó, đừng có mà lười biếng nữa đấy…” Trước khi đi ra ngoài, Lâm Giai dặn dò Tô Hàng một câu, sau đó mới rời đi. Ngày thứ hai, Trịnh Hiểu Nhã dẫn đầu đến nhà làm khách, vừa vào nhà liền ôm lấy đám trẻ con mà hôn lấy hôn để một hồi. "Lại là một lũ đáng yêu nữa đây, mấy đứa làm cô muốn c·hết rồi, nào, đây là quà của cô cho các con, ai cũng có phần nha!" Sau khi "tàn phá" lũ trẻ xong, Trịnh Hiểu Nhã cũng không tay không đến chơi, mỗi người đều có một cái hồng bao nhỏ trong tay. “Này, anh hai, em có bao nhiêu tiền? Trong này của em có đủ một ngàn tệ đây này!” Tứ Bảo đi đến trước mặt Đại Bảo hỏi, trong mắt ánh lên vẻ kim tiền lấp lánh, gần như sắp rớt cả tiền vào trong mắt rồi, mấy ngày nay không có tiền tiêu vặt, khó chịu hết cả người. “Em cũng có một ngàn, hihi, cô Hiểu Nhã tốt quá đi!” Bộ dáng của Đại Bảo lúc này, cũng không khá hơn Tứ Bảo là bao, trong lòng cậu lúc này cũng muốn chủ động đi lên ôm Trịnh Hiểu Nhã mà “bẹp” một cái. Lần này, không những tiền tiêu vặt tháng này không cần lo, mà tháng sau, thậm chí hai tháng sau cũng không cần lo. Không chỉ có mỗi Đại Bảo và Tứ Bảo, Trịnh Hiểu Nhã đối với mấy đứa còn lại cũng hào phóng không kém, trong hồng bao của mỗi đứa đều có một ngàn tệ. “Hì hì, phát tài rồi…” Lúc này, lũ trẻ giống như từng cái “con sâu tiền”, lật qua lật lại cái hồng bao mà vui vẻ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận