Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 94: Hẳn là hai ta ngủ một cái phòng

Chương 94: Chắc là hai ta ngủ chung một phòng.
Nhưng đối với Tô Hàng và Lâm Giai mà nói, đó lại là một vấn đề rất quan trọng. Trong nhà Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai chỉ có hai phòng ngủ. Một phòng ngủ chính, là phòng ngủ hôm nay bọn trẻ nghỉ ngơi. Một phòng ngủ nhỏ, là phòng của Lâm Giai lúc còn ở nhà. Hai phòng ngủ, bốn người lớn, có nghĩa là cần hai người lớn ngủ chung một phòng. Còn về bọn trẻ, nếu không có gì bất ngờ thì chắc vẫn mỗi phòng ba đứa. Nhưng vấn đề quan trọng nhất, không phải là bọn trẻ ngủ phòng nào, mà là người lớn làm sao ngủ. Mình ngủ cùng với bố vợ? Thôi bỏ đi. Vậy chỉ còn cách ngủ chung với Lâm lão sư. Mà ngủ chung với Lâm lão sư thì… Tô Hàng nghĩ đến đây, lông mày hơi nhíu lại. Từ sau khi hai người gặp lại nhau, đến giờ vẫn chưa ở chung phòng bao giờ! Ngẫm lại, Tô Hàng cười nói với Lâm Giai đang ở phía sau: "Bà xã, em nói tối nay mình ở lại đây, thì ngủ thế nào cho hợp lý?"
"Hả? Ngủ thế nào là sao?" Lâm Giai hiển nhiên chưa kịp phản ứng, có chút ngơ ngác nhìn gáy Tô Hàng.
Xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Giai, Tô Hàng khẽ cười.
"Thì là tối nay, là hai ta ngủ chung một phòng, hay là anh ngủ cùng bố, em ngủ cùng dì?"
"Ơ?" Lâm Giai lại ngẩn ra một giây, suy nghĩ kỹ về câu hỏi của Tô Hàng. Một giây sau, mặt nàng nhanh chóng ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh nhìn sang một bên.
"Anh… Sao anh tự nhiên lại hỏi vấn đề này…?"
"Anh chỉ là muốn sớm x·á·c nhận thôi." Thấy vợ thẹn thùng, khóe miệng Tô Hàng hơi nhếch lên.
Anh vừa lái xe vừa cười nói: "Anh nghĩ thì vẫn là hai ta nên ngủ chung một phòng."
Nói xong, Tô Hàng nhanh chóng quay đầu nhìn Lâm Giai một chút.
Nghe vậy, mặt Lâm Giai đã đỏ như gấc, xấu hổ tránh ánh nhìn của Tô Hàng. Nàng hơi bĩu môi nhỏ đỏ hồng, đỏ mặt thì thầm: "Dù sao... Dù sao chuyện này còn phải về nhà hỏi ý kiến bố mẹ đã."
Vậy mà không hề trực tiếp cự tuyệt vì xấu hổ? Nghe được câu trả lời này, Tô Hàng hơi ngạc nhiên. Hàm ý trong đó, thật đáng để ngẫm nghĩ.
Hài lòng cười một tiếng, Tô Hàng thuận theo ý Lâm Giai trả lời: "Ừ, đợi về đến nhà xem bố mẹ muốn sắp xếp thế nào." Anh ngược lại muốn nói thêm vài câu nữa. Chỉ là sợ mình chưa dứt lời, Lâm Giai ngồi ở phía sau sẽ nhảy dựng lên mất. Vì chỉ mới thế thôi mà anh đã cảm thấy nhiệt độ trong xe đã tăng lên rồi...
... Mấy chục phút sau, hai người đến cửa hàng gần nhà Lâm Bằng Hoài nhất. Chỗ đỗ xe dưới hầm đã hết. Sau khi đỗ xe trên mặt đất xong, hai người cố gắng tránh nắng mặt trời chiếu thẳng vào, ôm Lục Bảo nhanh chân vào cửa hàng. Cô nhóc đây là lần đầu tiên đến nơi náo nhiệt thế này. Nhưng bé không hề sợ sệt như Tô Hàng và Lâm Giai, cũng không bị môi trường ồn ào này làm cho hoảng sợ. Trong suốt quá trình, bé được Tô Hàng dùng chăn nhỏ quấn lấy, ôm vào lòng. Đôi mắt to tròn, như e lệ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh. Gặp lúc có động tĩnh lớn thì bé rụt người lại, đầu cọ vào ngực Tô Hàng làm nũng. Mỗi khi bé làm vậy, đôi cánh nhỏ màu trắng trên mũ lại rung nhẹ nhàng. Dù bị bao kín, nhưng vì đôi cánh nhỏ đó mà dọc đường đi vẫn thu hút không ít ánh mắt.
"Em bé vừa nãy dễ thương thật…"
"Cái mũ cũng yêu nữa! Chờ con mình sinh ra, mình cũng phải mua cho con một cái mũ như vậy!"
"Không biết người ta mua ở đâu nữa…"
... Tiếng bàn tán xung quanh liên tục truyền vào tai Tô Hàng và Lâm Giai.
Nghe vậy, Lâm Giai hơi xấu hổ dựa vào người Tô Hàng, tay nhỏ không tự giác nắm lấy vạt áo anh.
Nhìn Lâm Giai làm nũng, Tô Hàng nhướn mày. Cảm giác như mình đang ôm một em bé, bên cạnh lại dắt thêm một em bé vậy. Đáng yêu quá thể!
Cúi xuống cười nhìn Lâm Giai, Tô Hàng đột nhiên ghé vào tai cô nói nhỏ: "Lâm lão sư, sao em cứ như con nít thế? Hả?"
"Con nít?" Lâm Giai giật mình, nhìn mặt Tô Hàng suýt chạm vào mình, vội vàng buông tay ra, lùi về sau hai bước. Mặt cô đỏ bừng nhìn Tô Hàng, đôi mắt hạnh ướt át, lộ ra vẻ không biết phải làm sao.
"Tôi… Tôi… Tôi có làm gì đâu chứ!" Bộ dạng sốt sắng giải thích của cô, càng thêm phần đáng yêu.
"Ha ha ha ha!" Thấy thế, Tô Hàng không nhịn được cười lớn.
Anh vừa cười như vậy, Lâm Giai càng thêm xấu hổ. Đầu hơi cúi xuống, cô thẹn thùng lườm Tô Hàng một cái, nhanh chân bước về phía trước.
"Anh đừng cười nữa, đi nhanh lên!" Nói xong, cô lại tăng tốc bước chân.
Tô Hàng nhìn bóng dáng đang chuẩn bị chạy kia, càng không nhịn được mà bật cười.
"Khục... Lục Bảo, con xem mẹ con này, có giống mèo con không?"
"A nha ~" Cô nhóc trong lòng, nghe thấy Tô Hàng gọi mình, không biết có phải nghe hiểu hay không, liền cười khanh khách.
Cười vài tiếng, đôi mắt của cô bé cong lên, hơi nghiêng cái đầu nhỏ một cách mơ hồ. Thấy vậy, ánh mắt Tô Hàng dịu lại, nhắc Lâm Giai chậm bước lại. Hai lớn một nhỏ, chậm rãi đi về phía siêu thị.
... Quá trình mua sữa bột không có gì dài. Vì muốn Lục Bảo mau ngủ, sau khi Tô Hàng và Lâm Giai lấy hai hộp sữa bột liền nhanh chóng thanh toán rồi rời khỏi siêu thị. Tô Hàng vẫn tiếp tục ôm Lục Bảo, Lâm Giai xách sữa bột đi bên cạnh. Vì để ý tốc độ của Lâm Giai, Tô Hàng cố tình đi chậm lại. Tránh để Lâm lão sư nhà mình đi vài bước đã phải chạy chậm theo mình.
"Tô Hàng, anh có thích đồ vật gì không?" Ngay khi Tô Hàng còn đang nghĩ xem tối nay nên ngủ thế nào thì Lâm Giai đột nhiên hỏi. Không khỏi nghiêng đầu liếc cô một cái, Tô Hàng khẽ cười.
"Sao tự nhiên lại hỏi thế?"
"Chỉ... Chỉ là tiện miệng hỏi một chút thôi." Lâm Giai nhỏ giọng phủ nhận, sau đó ngại ngùng nói: "Em chỉ cảm thấy… Hình như anh chưa bao giờ đặc biệt thích cái gì cả."
Nghe vậy, Tô Hàng hơi nhíu mày. Mình chưa bao giờ thể hiện đặc biệt thích cái gì sao? Ừm… Nghĩ kỹ thì có vẻ đúng là thế.
"Ừm, đúng là anh không có gì đặc biệt thích." Tô Hàng cười lắc đầu. Rất nhiều thứ, anh chỉ là nhất thời hứng thú. Qua cái giai đoạn thích thú đó rồi thì cũng không còn thích nữa. Rất ít thứ mà anh thực sự thích lâu dài.
"Anh thật sự không có gì thích sao?" Lâm Giai hơi bĩu môi, trong mắt thoáng vẻ ưu tư.
Tô Hàng hơi nhíu mày nói: "Nếu nói thật thì có lẽ là đồng hồ thôi."
Trước khi gia đình phá sản, anh có một thú vui, đó là sưu tầm các loại đồng hồ. Dù không đeo đến, anh cũng thích sưu tầm. Nhưng sở thích đó, sau khi gia đình phá sản đã chấm dứt. Những chiếc đồng hồ đã sưu tầm trước đây, cũng đã phải bán hết. Còn hiện tại… Đồng hồ với anh cũng là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu nói giờ anh thích nhất cái gì thì… Tô Hàng nghiêm túc suy nghĩ, rồi cười nói với Lâm Giai: "Bây giờ anh thích nhất là sưu tầm quần áo đẹp cho các con, để chúng mặc đồ mới có hoa văn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận