Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 806: Mụ mụ đáng sợ trò chơi trình độ

Chương 806: Mụ mụ trình độ chơi game đáng sợ
Nghe vậy, Lâm Giai bật cười một tiếng.
Nàng ngay sau đó hơi ngẩng đầu, mang trên mặt một chút kiêu ngạo nói: "Nói không chừng là ta đây?"
"Ừ, cũng không phải là không có khả năng." Tô Hàng cười nhạt một tiếng, đưa tay giúp nàng vuốt tóc.
Mấy nhóc con vừa quay đầu, liền thấy cảnh ba ba mụ mụ đang tình tứ ngọt ngào.
"Ai..."
Giả vờ bất đắc dĩ lắc đầu, mấy nhóc con trực tiếp vòng qua ba ba mụ mụ, sau đó hướng về ông bà nội và ông bà ngoại đi đến.
"Ông ơi, con thắng thứ nhất, con muốn chơi cùng ông!"
Tứ Bảo nhún một cái vai, cười hì hì ngẩng đầu lên, trông có vẻ rất vui vẻ.
Nhị Bảo cũng chạy chậm đến trước mặt bà nội, cười nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, con muốn chơi cùng bà nha!"
"Còn có con! Con muốn chơi cùng bà ngoại!"
Tam Bảo vừa nói xong, vội vàng lao vào lòng bà ngoại.
Cuối cùng đến lượt Ngũ Bảo, bình tĩnh đi tới trước mặt ông nội, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Ông ơi, con muốn chơi cùng ông."
Nhìn bốn tiểu gia hỏa này, Tô Hàng và Lâm Giai không khỏi sững sờ.
Tình huống gì thế này?
Người được yêu thích nhất, lại là bốn vị trưởng bối?
Quay đầu nhìn về phía Đại Bảo và Lục Bảo đang bất đắc dĩ, Tô Hàng và Lâm Giai ngược lại có chút buồn bực.
Họ có thể nhận ra.
Đại Bảo và Lục Bảo cũng muốn chơi cùng ông bà nội và ông bà ngoại, chứ không muốn chơi cùng mình.
Hai người nhìn nhau, Lâm Giai ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Thần, Tiểu Nhiên, tại sao các con thích chơi với ông bà nội và ông bà ngoại hơn vậy?"
"A..."
Đối mặt với câu hỏi của mụ mụ, hai đứa nhỏ chột dạ quay đầu đi.
Thấy vậy, Tô Hàng nhíu mày, lại một lần nữa đi đến trước mặt bọn chúng: "Các con định trốn đi đâu?"
"Ba ơi..."
Ngước mắt nhìn ba, Lục Bảo vô tội nháy mắt.
Tô Hàng khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục nói: "Nói đi? Tại sao không thích chơi trò chơi với ba ba và mụ mụ?"
"Cái này..."
Lông mi Lục Bảo chớp chớp liên hồi, có chút xấu hổ nói.
Đại Bảo lại tiến lên một bước, đi tới trước mặt em gái, một mặt nghiêm túc nói: "Ba ơi, để con giải thích cho."
"Hai đứa..."
Tô Hàng nhìn hai tiểu gia hỏa vừa chột dạ vừa khẩn trương, không khỏi bất đắc dĩ.
Gật gật đầu, anh ngay sau đó nhìn Đại Bảo nói: "Vậy Tiểu Thần con nói đi."
"Thật ra là thế này."
Ho nhẹ một tiếng, Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Chúng con chắc chắn là ba ba chơi rất lợi hại, cho nên không muốn chơi cùng, dễ thua."
"Vậy còn ta? Tại sao không muốn chơi cùng ta?" Lâm Giai có chút vui vẻ chỉ vào mũi mình.
Chắc chắn là do thấy mình chơi cũng rất lợi hại chứ?
Đại Bảo nghe vậy, dường như cũng có chút ngượng ngùng.
Nhóc con chột dạ nhìn mụ mụ một cái, sau đó nói nhỏ hơn: "Bởi vì chúng con cảm giác, mụ mụ chơi game có lẽ không giỏi..."
"Hả?"
Nghe được câu trả lời này, Lâm Giai không khỏi sững sờ.
Không phải cảm thấy mình chơi game cũng rất lợi hại sao?
Tại sao lại là chơi không giỏi?
"Khụ..."
Nghe tiếng cười không nhịn được của Tô Hàng sau lưng, Lâm Giai nhíu đôi mày thanh tú, có chút không vui nói với Đại Bảo và Lục Bảo: "Mụ mụ chơi game cũng rất lợi hại được không?"
"Thật á?"
Nghe vậy, hai đứa nhỏ có chút kinh hỉ.
Lục Bảo nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi: "Mụ mụ, mụ mụ chơi trò gì lợi hại vậy?"
"Cái này..."
Cố gắng nhớ lại một chút, Lâm Giai nghiêm túc tính toán: "Ừm... như mấy trò tìm điểm khác biệt á, mụ chơi cũng khá được đó."
"..."
Nghe vậy, Đại Bảo và Lục Bảo đang hưng phấn, vẻ mặt bỗng chốc trầm mặc.
Tìm điểm khác biệt?
Mấy trò đó bây giờ chúng còn chơi được mà.
Quả nhiên.
Mụ mụ trình độ chơi game, không dám tâng bốc à.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn ba đang nhịn cười.
"Ba ơi, hay là hai đứa con chơi cùng nhau, ba chơi cùng mụ mụ đi?"
"Hả?"
Nghe vậy, Tô Hàng quay người, dở khóc dở cười nhìn hai nhóc con.
Vậy là bọn nó cảm thấy mụ mụ chơi quá dở, nên mới để mình chơi cùng mụ ấy hả?
"Ý của hai đứa là gì?"
Nghe yêu cầu của hai đứa nhỏ, Lâm Giai bực mình nheo mắt lại.
Thấy mụ mụ muốn nổi giận, hai đứa nhỏ vội vàng quay đầu bỏ chạy: "Chúng con không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn mụ mụ có nhiều cơ hội riêng với ba ba thôi mà!"
Nói xong, hai đứa vội cầm máy chơi game, trốn ra sau lưng ông bà.
Lâm Giai nhìn dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh của chúng, nhất thời không biết nên tiếp tục tức giận hay nên cười.
"Thôi thôi."
Tô Hàng cười đi lên, nhìn vợ mặt đỏ bừng vì bị chê, ho nhẹ một tiếng nín cười nói: "Không sao đâu, chơi game dở thì anh dạy cho, được chứ?"
"Em chơi game không dở." Lâm Giai quay đầu, đôi mắt hạnh mang theo một tia ủy khuất nhỏ bé.
Thấy thế, Tô Hàng không chút do dự gật đầu nói: "Ừ, anh chơi game giỏi như vậy, vợ anh chắc chắn không thể chơi dở được!"
"Vậy hai chúng ta chơi game giỏi, chẳng phải càng tốt sao? Ai có thể thắng được chúng ta?"
"Ừm..."
Trầm mặc một lát, Lâm Giai gật đầu: "Cũng có lý."
"Đúng không, cho nên hai chúng ta một đội rất tuyệt."
Tô Hàng cười, ngay sau đó cầm máy chơi game, tìm một chỗ ngồi xuống.
Thấy vậy, Lâm Giai cũng ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, cầm lấy tay cầm.
"Chúng ta chơi game online á?"
"Ừ, đúng, trò đối kháng tổ đội."
Nói xong, Tô Hàng cất băng game vào máy, sau đó nhìn lũ trẻ con: "Chúng ta kết bạn trước đã."
"Không vấn đề gì!"
Lũ trẻ đồng thanh hô một tiếng, nhao nhao cầm tay cầm game lên bận rộn.
Nhìn động tác thuần thục của chúng, bốn vị trưởng bối không khỏi bất đắc dĩ.
Xem bộ dạng này, ngày thường chắc chắn chơi không ít.
Nhưng họ còn chưa kịp thở dài, thì tay đã bị nhét vào mỗi người một tay cầm.
"Ông bà nội, ông bà ngoại, bây giờ chúng ta chơi một ván, mọi người nhớ xem nhé!"
"Trò này không khó, rất dễ học!"
Lũ trẻ con nói xong, nhìn ba: "Ba mở phòng nha!"
"Được, để ba mở."
Tô Hàng cười gật đầu, tạo phòng.
Chốc lát, nhân vật đại diện cho Lâm Giai và lũ nhóc con đã vào phòng.
Nhìn hình ảnh nhân vật trên màn hình đầy màu sắc, tạo hình kỳ quái, đến cả bốn vị trưởng bối cũng hứng thú.
Khi thấy trận đấu bắt đầu, họ cũng nhộn nhịp tiến lên, không nhịn được chăm chú xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận