Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 571:: Huynh đệ cãi nhau?

Chương 571: Huynh đệ cãi nhau? Tứ Bảo mải mê nói chuyện, hoàn toàn không chú ý tới tình hình của muội muội. Đi lên phía trước, Đại Bảo tức giận vỗ vào đầu Tứ Bảo một cái. "Ái ôi! Ai vậy?" Tứ Bảo xoa đầu, bực mình quay đầu lại. Thấy người đứng sau lưng là ca ca mặt mày cau có, cậu bé lập tức sợ hãi. "Ca ca..." Tứ Bảo lí nhí, nhưng hình như cảm thấy mình không sai, nên có chút tức tối: "Sao tự nhiên đánh đầu ta?" "Sao ngươi lại bỏ mặc Tiểu Yên?" Đại Bảo vẫn bực dọc nhìn em trai, liếc sang Ngũ Bảo rồi nói: "Ngươi lại để Tiểu Yên ngồi một mình vậy sao?" "Ta đâu có cố ý..." Tứ Bảo định cãi lại. Nhưng nói được nửa câu, thấy ca ca có vẻ càng khó chịu hơn, cậu lại lí nhí: "Ta không cố ý mà." "Ba đã nói rồi, ở trường phải giúp đỡ nhau, vì chúng ta là người một nhà." Đại Bảo nói xong, lại nhẹ nhàng đánh đầu Tứ Bảo lần nữa, bảo: "Ngươi không thể để ý tới Tiểu Yên một chút sao?" "Vậy ca ca để ý không phải tốt hơn sao." Tứ Bảo lầm bầm, ôm đầu quay đi. Cậu cũng có chút bực mình. Việc em gái ra sao đâu phải tại cậu. "Ta cũng muốn kết bạn chứ, Tiểu Yên thế này, chính nàng không chịu chủ động làm quen bạn khác, ta còn cách nào?" Tứ Bảo phản bác, cũng bực bội nhìn Ngũ Bảo. Cậu cho rằng nếu không phải muội muội Ngũ Bảo cứ cắm đầu ngồi, cậu đã chẳng bị ca ca mắng. Nghe Tứ Bảo nói vậy, Đại Bảo càng nhíu mày. Ngũ Bảo ở bên cạnh nắm chặt tay, cắn môi cúi đầu. Cô bé cũng muốn làm quen bạn mới, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Cô bé không muốn mình như vậy, nhưng không tài nào thay đổi được. "Ca ca, muội không sao, không phải nhị ca sai đâu." Ngũ Bảo nhìn Đại Bảo, khẽ lắc đầu. Nói rồi, cô bé lại cúi đầu, tiếp tục nhìn chăm chăm vào cặp sách. Thấy em gái như vậy, Đại Bảo càng thêm lo lắng. Cậu nhớ lại lời ba dặn, đột nhiên cảm thấy khó xử. Ba đã nói, Tiểu Yên và Tiểu Nhiên tính cách đều không giỏi giao tiếp. Nếu có bạn bè quen thuộc ở bên cạnh thì không sao. Nhưng ở môi trường mới, hai cô bé sẽ càng căng thẳng, không dám nói chuyện với ai. Lúc nãy, mình chỉ để ý Tiểu Nhiên. Vì Tiểu Yên cứ im lặng nãy giờ, nên cậu nhất thời quên mất em gái cũng không giỏi kết bạn. Nghĩ vậy, Đại Bảo đột nhiên thấy tự trách. "Tiểu Yên, đi với ca ca." Nói rồi, Đại Bảo giơ tay ra với Ngũ Bảo. Ngũ Bảo ngơ ngác nhìn tay ca một giây, rồi ngập ngừng đưa tay nắm lấy. "Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Ngữ các bạn." Đại Bảo nắm chặt tay em gái, dẫn Ngũ Bảo trở về. Thấy bóng dáng hai anh em, Tứ Bảo cau mày, vừa buồn bực vừa tức tối hừ một tiếng. Cậu vẫn nghĩ như ban nãy. Em gái không giỏi nói chuyện, là tại em gái. Dựa vào cái gì mà ca ca chỉ vì cậu lơ là muội muội một chút liền trách mắng cậu. Cậu chỉ nhất thời quên thôi, đâu phải mặc kệ muội muội... Nghĩ vậy, Tứ Bảo nắm chặt lấy vạt áo, ngẩng đầu nhìn Ngũ Bảo. Mắt cậu chớp chớp, như để tự thuyết phục, cậu càng ra sức lầm bầm: "Ta không có sai! Ca ca sai mới đúng!" Nói xong, cậu vội vàng quay đầu lại, tiếp tục trò chuyện với các bạn sau lưng. Liếc nhìn em trai, Đại Bảo cũng bực bội quay mặt đi. Cậu biết vừa rồi mình đã sai, không nên động đến em. Nhưng nhìn thấy muội muội lủi thủi một mình, trong khi em trai lại vui vẻ trò chuyện với người khác, lòng cậu khó chịu. Ba đã dặn tất cả mọi người, ở trường phải quan tâm nhau mà. "Ca ca..." Ngũ Bảo thấy Đại Bảo chau mày thì khe khẽ gọi. Định thần lại, Đại Bảo lắc đầu, dẫn cô bé đến chỗ Nhị Bảo. Gương mặt cậu bé lại nở nụ cười, dịu giọng bảo: "Lại đây, ca ca dẫn em làm quen với bạn mới." "Vâng ạ..." Ngũ Bảo rụt rè gật đầu, đi theo phía sau. Được Đại Bảo giới thiệu, cô bé rất nhanh chóng làm quen được với La Tâm Như và các bạn khác. Chẳng mấy chốc, mấy đứa trẻ đã quen thân, bắt đầu trò chuyện. ... Có lẽ vì mải nói chuyện vui, bọn trẻ trong lớp nhất thời quên mất thời gian. Đến lúc Lý Phương Phương quay lại, cô thấy phần lớn học sinh đã quen thân với nhau. Có vài bé thì rụt rè hơn, chỉ ngồi im không nói gì, hoặc tự vẽ vời một mình. Nhìn một lượt trong lớp, cô đặc biệt nhớ kỹ mấy bé có tính cách nhút nhát. Đúng lúc cô định lên bục giảng để yêu cầu học sinh trật tự thì điện thoại bàn vang lên. Giây tiếp theo, tiếng một cô giáo khác vang lên từ điện thoại: "Cô Lý, ba của Tô Thần, Tô Ngữ, Tô Tiếu, Tô Trác, Tô Yên và Tô Nhiên đến đón, cô cho bọn chúng ra đi." "Vâng." Lý Phương Phương đáp lời, nhìn sang chỗ Đại Bảo đang tụ tập. Thấy phòng học ồn ào náo nhiệt, cô vỗ tay, lớn tiếng bảo: "Trật tự!" Phòng học vốn đang ồn ào, lập tức im bặt. Từng đứa trẻ đứng im tại chỗ, mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn cô giáo. Khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho các bé về chỗ ngồi, Lý Phương Phương tiếp tục nhìn Đại Bảo: "Tô Thần, ba con đến đón, các con ra ngoài với cô." "Vâng ạ!" Mấy đứa bé biết ba đến đón thì hào hứng đứng lên ngay. Chúng vội vàng đeo cặp sách lên, hướng phía cửa lớp chạy ra. Thấy vậy, Lý Phương Phương lại ra hiệu dừng lại. Cô đưa cho bọn trẻ một phần sách giáo khoa mà trường phát rồi mới dẫn sáu đứa nhỏ ra ngoài. Nhìn theo bọn chúng, những đứa trẻ khác không khỏi ngưỡng mộ. Tuy nhiên, không khí giữa sáu đứa nhỏ không được tốt lắm. Đại Bảo và Tứ Bảo vẫn còn giận nhau. Hai đứa trẻ vô tình nhìn nhau một cái rồi lại vội vàng quay mặt đi, ai cũng không thèm nhìn ai. Nhị Bảo thấy vậy thì có chút kinh ngạc. Vì nhà rất rộng, nên anh chị em chúng nó hiếm khi cãi nhau. Dù thỉnh thoảng có cãi, thì cũng làm lành ngay. Tình cảnh như của Đại Bảo và Tứ Bảo thì chưa từng xảy ra. "Tỷ tỷ, ca ca và đệ đệ sao vậy?" Tam Bảo ghé vào tai Nhị Bảo hỏi nhỏ. Nghe vậy, Nhị Bảo lắc đầu. Ra đến hành lang, mấy đứa nhỏ thấy ba đang đứng ở cổng trường thì liền nói: "Lát nữa mình hỏi ba xem sao." "Ba lợi hại như vậy, có ba thì ca ca và đệ đệ chắc chắn sẽ làm lành ngay thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận