Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1418: Bây giờ liền bắt đầu học a?

Chương 1418: Bây giờ liền bắt đầu học sao? Mà còn, Lâm Giai lo lắng cũng không phải không có lý. Trước đây những tình huống như vậy, ở trên người mấy đứa trẻ khác cũng không phải chưa từng xảy ra, nàng càng quan tâm một chút đến việc học của các con. Ngay khi Lục Bảo vừa vào nhà, Lâm Giai từ hành lang nhỏ phía phòng ngủ đi tới. "Ngươi thật sự muốn cho Lục Bảo đi báo danh tham gia cuộc thi điêu khắc băng sao?" Vừa đến trước mặt Tô Hàng, câu đầu tiên Lâm Giai nói chính là câu hỏi thăm dò. Nàng vừa mới dọn dẹp xong chén đũa, cũng không vào nhà nghỉ ngơi, vẫn đứng ở hành lang nhỏ nên nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Lục Bảo và Tô Hàng. "Thì đúng là vậy mà, đều đã hứa với con rồi, lẽ nào còn có thể nuốt lời được sao?" Nghe vậy, Tô Hàng cười khổ đáp. Những chuyện chính mình đã hứa, dù có khóc lóc cũng phải giúp con thực hiện. "Ngươi biết đấy, ta không phải là không muốn cho Tiểu Nhiên đi thi điêu khắc băng, ta ngược lại thấy chuyện này rất ý nghĩa, nhưng bây giờ sắp thi cuối kỳ rồi…" Lâm Giai giải thích, nàng cũng thấy để Lục Bảo tham gia cuộc thi điêu khắc băng là một việc rất ý nghĩa. Nhưng mà thời điểm này không thích hợp chút nào, vừa hay sắp đến lúc các con thi cuối kỳ. "Ừm, ta hiểu, nhưng mà trong lòng Tiểu Nhiên chắc chắn không nghĩ vậy." "Yên tâm đi, dạo này ta cũng rảnh, chuyện của Tiểu Nhiên ta sẽ để ý, chắc không đến mức để kết quả học tập của con bị giảm sút đâu." Dừng một chút, Tô Hàng an ủi một câu. Nếu chỉ để một mình Lâm Giai lo thì việc vừa muốn cho Lục Bảo đi thi điêu khắc băng, vừa muốn con đạt thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, thật sự hơi khó. Nhưng nếu có Tô Hàng hỗ trợ trông nom và hướng dẫn thì sẽ khác. "Ừm." Nghe vậy, Lâm Giai khẽ gật đầu, trong lòng lúc này mới yên tâm hơn một chút. Có Tô Hàng chăm sóc thì quả thật sẽ đỡ lo hơn rất nhiều. "Thực ra, về việc thi điêu khắc băng này, ta cũng đã tìm hiểu kỹ rồi, ngoài cuộc thi lần này sắp tới thời điểm thi cuối kỳ của các con ra thì đến kỳ nghỉ đông còn có một lần nữa." "Ta chỉ muốn nếu Tiểu Nhiên bỏ lỡ lần này thì vẫn có thể tham gia lần sau…" Dừng một chút, Lâm Giai lại tiếp tục nói, bày tỏ suy nghĩ của mình. Tuy trước đó nàng từ chối Lục Bảo rất thẳng thừng, nhưng vẫn nghĩ cho Lục Bảo bằng những phương án khác, cũng không hề hoàn toàn chặn đứng khả năng. "Vậy nếu kỳ nghỉ đông có thời gian thì có thể lại tham gia một lần nữa à?" Nghe vậy, Tô Hàng lại nửa đùa nửa thật nói. Lâm Giai không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn Tô Hàng một cái, bất quá, chuyện cho phép Lục Bảo đi thi điêu khắc băng xem như vậy đã định. Sau đó, Lục Bảo trở về phòng mình, thu dọn một chút đồ dùng đã sử dụng khi học điêu khắc trước đó rồi hào hứng chạy ra. "Ba ba, ba ba, ba xem nè, con thu dọn xong hết những đồ dùng để điêu khắc rồi, khi nào chúng ta bắt đầu học điêu khắc băng ạ?" Ngay sau đó, Lục Bảo vội vàng hỏi, trong tay còn cầm một bọc lớn dụng cụ. "Cái này…" Thấy cảnh này Tô Hàng không khỏi sững sờ. "Con muốn bắt đầu học luôn bây giờ sao?" Tiếp đó, Tô Hàng vừa cười khổ vừa hỏi. Sao trước giờ anh không phát hiện Lục Bảo lại nóng nảy thế này chứ? Trước đó anh kêu Lục Bảo về phòng thu dọn đồ đạc là để con sắp xếp những việc mình muốn làm, muốn học trong thời gian này trước, sau đó mới tới những công cụ này chứ. Không ngờ Lục Bảo đã không hiểu hết ý của anh mà lại lấy ngay những công cụ điêu khắc này ra. "Sao vậy ạ? Bây giờ không được sao ba?" Nghe vậy, Lục Bảo tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu ý của Tô Hàng. "Ừm... Được thôi, cũng vừa có thời gian, ta dạy cho con một ít kiến thức cơ bản về điêu khắc băng trước đi." Tô Hàng nghĩ một chút rồi đồng ý luôn. Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, dạy Lục Bảo ở đây cũng tốt, tránh để sau này lỡ bận thì lại không có thời gian. "Dạ dạ." Nghe vậy, Lục Bảo trông có vẻ thành thật hẳn ra, cả người lộ rõ vẻ phấn khích. Sở dĩ cô bé hứng thú với điêu khắc băng là vì tình cờ xem trên ti vi thấy những tác phẩm điêu khắc băng rất đẹp, mà quan trọng nhất vẫn là nó rất thú vị. Với độ tuổi của cô bé, nếu mà không thích chơi đùa thì mới hơi không bình thường. "Đầu tiên là về việc lựa chọn dụng cụ, so với điêu khắc ngọc, thì điêu khắc băng cần đồ thô ráp hơn nhiều, như những loại dụng cụ điêu khắc tinh xảo như thế này, thì về cơ bản sẽ không dùng đến…" Sau đó, Tô Hàng cầm cái bọc dụng cụ điêu khắc mà Lục Bảo vừa mang ra đặt lên bàn, rồi chọn tới chọn lui trong đó. Một lát sau, một bọc lớn dụng cụ điêu khắc như vậy đã bị Tô Hàng chọn bỏ không còn mấy cái. "Đại khái chỉ còn nhiêu đây thôi, đến lúc điêu khắc băng chắc những thứ này cũng sẽ dùng tới, cũng gần đủ dùng." Ngay sau đó, Tô Hàng chỉ vào những dụng cụ điêu khắc mà anh vừa chọn rồi bảo Lục Bảo cất lại. Nghe vậy, Lục Bảo nhanh chóng cất gọn từng thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận