Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1096: Ta đối với tiền không có hứng thú

"Sao rồi sư phụ, có thể dạy ta điêu khắc không?" Sau khi chuyển xong sổ sách, Cung Thiếu Đình lại một mặt mong đợi nhìn Tô Hàng, phảng phất như vừa rồi việc chuyển khoản hơn tám vạn gần chín vạn không hề tồn tại. Người này trong nhà chắc chắn có mỏ! Tô Hàng vừa vặn thấy rõ ràng, Cung Thiếu Đình chỉ chớp mắt liền chuyển đi tám, chín vạn, thậm chí còn không thèm nháy mắt lấy một cái. "Không phải, đây không phải là vấn đề có tiền hay không." Tô Hàng rất là im lặng, đây chính là cách giải quyết vấn đề của đám cậu ấm nhà giàu sao, hiện tại xem ra, ít nhất Cung Thiếu Đình là như vậy. "Wechat báo có 88,000 tệ!" Thế nhưng, lời Tô Hàng vừa dứt, lại nhận được một thông báo có tiền tới, không cần phải nói, lại là Cung Thiếu Đình làm ra chuyện tốt. "Không phải, trong đầu ngươi cũng chỉ biết dùng tiền giải quyết thôi sao? Mặt khác, đừng có chuyển khoản nữa, ta đối với tiền không có hứng thú!" Tô Hàng đã hoàn toàn bất đắc dĩ, ngay cả câu nói nổi tiếng trước khi trùng sinh kia cũng đã thốt ra. "Sư phụ, vậy còn có cách nào để giải quyết vấn đề này?" Cung Thiếu Đình không hề trả lời, mà là hỏi ngược lại Tô Hàng một câu, vừa nói lại vừa chuyển cho Tô Hàng 88.000 tệ nữa. Ghê thật, thuần túy là chuyển tiền cho vui thôi sao? "Được rồi được rồi, ngươi đừng tiếp tục chuyển khoản cho ta, ta đồng ý dạy ngươi điêu khắc." Cuối cùng, Tô Hàng cũng hết cách, trực tiếp đồng ý chuyện này. Cái tên đồ đệ tiện nghi này của mình cũng thật là quá xốc nổi, vì học điêu khắc, chỉ riêng tiền học phí cũng đã ném cho hắn ba bốn chục vạn rồi! "Cảm ơn sư phụ, người yên tâm đi, người vừa vặn cũng thấy đấy, ta là thật tâm thích điêu khắc, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người, bỏ dở nửa chừng." Thấy Tô Hàng đồng ý, Cung Thiếu Đình vội vàng vui vẻ nói. Nếu không phải đang ở trong phòng làm việc của Tô Hàng, vật liệu đá còn có các loại bảo bối tương đối nhiều, Cung Thiếu Đình đã muốn nhảy cẫng lên tại chỗ, sau đó hảo hảo ăn mừng một phen rồi. "Ừm." Tô Hàng khẽ gật đầu, đã đồng ý thì cũng không nói gì thêm nữa. Bất quá, trong lời của Cung Thiếu Đình có một câu nói đúng sự thật, đó chính là hắn thật sự rất thích điêu khắc. Nếu không, Cung Thiếu Đình vừa nãy cũng sẽ không đứng bên bàn làm việc của Tô Hàng, chăm chú nhìn lâu đến thế, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Tô Hàng bằng lòng dạy hắn điêu khắc hơn. "Được rồi, sáng mai gặp, ta dẫn ngươi ra chợ nguyên liệu đá chọn mấy khối đá về làm tài liệu luyện tập, sau đó chính thức bắt đầu dạy ngươi điêu khắc, ngươi cũng đừng có đến trễ." Lúc chuẩn bị rời đi, Tô Hàng cũng không quên căn dặn Cung Thiếu Đình một tiếng. Nếu là dạy người bình thường, Tô Hàng sẽ không trực tiếp để bọn họ luyện tập từ ngọc thạch trên đá. Dù sao thì cho dù không phải loại vật liệu đá quá tốt, một khối giá cả cũng không hề rẻ, nếu như điêu khắc hỏng, vậy xem như không quá hay. Nhưng cái tên phá của Cung Thiếu Đình này không giống, người ta không thiếu tiền, Tô Hàng cũng tiện tay giúp đỡ chút, để cho hắn tiêu tiền vào chính đạo thôi. "Sư phụ, người cứ yên tâm 100% đi, đến muộn gì đó, không có đâu." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình vội vàng đáp, lúc này hắn có thể nói là đang có tâm trạng vô cùng tốt. Thấy dáng vẻ Cung Thiếu Đình tích cực đáp lời, chuyện bên này của Tô Hàng cuối cùng đã xong được một đoạn thời gian. Nhưng mà, Tô Hàng không biết rằng, bên Đại Bảo lại xảy ra phiền toái không nhỏ. Đúng vào lúc gần chạng vạng tối sắp tan học, Đại Bảo cùng một đám bạn trong lớp đang chơi ở trên sân. Mấy người một đội nhỏ, hai bên số lượng bằng nhau, cùng nhau đá một quả bóng, chơi rất hăng say. Nhưng mà, vừa đá được một lúc, một người bạn học bên phía Đại Bảo trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất. "Ái da ~ chân của ta, đau quá ~" Đứa bé kia ngã lăn xuống đất, tuy đầu gối chỉ bị trầy xước da một chút, nhưng dù sao cũng là trẻ con, khả năng chịu đau tương đối kém. Đứa bé kia đau đớn không ngừng hít khí lạnh, thấy nước mắt cũng đã bắt đầu trào ra. "Trương Thốc Xúc, ngươi làm gì thế? Chỉ đá bóng thôi, ngươi xem ngươi đụng phải Trương Sơn rồi kìa, mau đến xin lỗi đi!" Đại Bảo đột nhiên lớn tiếng nói. Vốn chỉ là đá bóng giải trí thôi, nhưng lại trực tiếp đụng người thành ra như vậy, vậy thì có chút quá đáng rồi. "Dựa vào cái gì? Ta cũng không phải cố ý, mà nói, là thân thể nó yếu thôi, chỉ trầy xước da một chút mà thôi, nếu đây mà là trên sàn thi đấu đá bóng thật, có khi nào chỉ vì chảy một chút máu là đã phải vào bệnh viện không?" Nghe vậy, Trương Thốc Xúc không những không xin lỗi, ngược lại còn phản bác, rất có ý coi thường Trương Sơn. Dù sao cũng là con trai, sao lại yếu ớt hơn cả một cô bé được? Ở trên sân bóng không lẽ chỉ vì ngã xuống một cái đã phải bị thương bỏ thi đấu à?" "Ngươi nói cái gì?! ! !" Đại Bảo nghe thấy lời này, lập tức nổi giận đùng đùng, đụng ngã người không xin lỗi, còn ra vẻ ta đây rất có lý. Điều này thực sự khiến người ta có chút khó chịu, huống chi Trương Sơn còn là đồng đội của mình, bọn họ chỉ là đang chơi đùa giải trí thôi, Trương Thốc Xúc có cần phải nghiêm trọng như vậy không? ! ! " "Ta nói, cậu ta quá yếu đuối, quá nhõng nhẽo, trách sao bây giờ có nhiều minh tinh nam không có một chút khí chất đàn ông nào, thì ra là phát triển từ cái kiểu này đây." Nghe Đại Bảo quát lớn một tiếng, Trương Thốc Xúc cũng không vui, trực tiếp phản bác, cố tình chọc giận Đại Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận