Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 129: Hệ thống chọn cư xá, đáng tin cậy

Chương 129: Hệ thống chọn khu chung cư, đáng tin cậy.
Việc đầu tiên cần làm là giải thích với người nhà, thật là phiền phức.
Nói là tiền đặt cọc mua... Bây giờ mình cũng không có nhiều tiền như vậy.
Muốn nói là trả góp... Tiền tiết kiệm của mình bây giờ, tiền đặt cọc cũng trả không nổi.
Nghĩ đến đây, Tô Hàng nhíu mày.
Bản thân mình không muốn chờ đợi.
Có căn phòng này, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là lập tức đưa cả nhà vào ở, cải thiện cuộc sống.
Nhưng nếu không có lời giải thích hợp lý, dù cho hắn có sốt ruột đến đâu, căn phòng này cũng không thể ở được.
Không chừng đây lại từ kinh hỉ biến thành kinh hãi mất.
Hay là tranh thủ mấy ngày này đi nhận hai đơn điêu khắc?
Sau đó đến ngày đầy tháng của các con, mới nói cho mọi người về sự tồn tại của căn phòng này?
Tô Hàng nghĩ lại một chút, cảm thấy biện pháp này có thể chấp nhận được.
Chỉ là về đơn hàng điêu khắc, nên tìm ở đâu thì tốt?
Tô Hàng xoa cằm suy nghĩ.
Đúng lúc này, Lâm Giai khóc không ra nước mắt mở cửa đi vào.
"Tô Hàng, cứu mạng..."
Âm thanh thất thanh, như thể vừa gặp phải một đả kích lớn.
Quay đầu nhìn Lâm Giai, Tô Hàng suýt chút nữa bật cười.
"Khụ... Quần áo của em làm sao vậy?"
Quần áo của Lâm Giai dính đầy vết nước.
Một góc tay áo còn dính loại gia vị như nước tương.
Lâm Giai chật vật bĩu môi, ánh mắt oán hờn.
"Anh còn hỏi em làm sao nữa..."
Nàng cẩn thận liếc nhìn phòng bếp, mặt nhỏ nhăn nhó phàn nàn: "Em chưa từng nghĩ dì nấu ăn lại có thể... khủng khiếp đến vậy."
"Ừm, kinh khủng là khen đấy... Ha ha ha ha!"
Tô Hàng nói đến đây, rốt cuộc không nhịn được cười.
"Bang!"
Hắn vừa cười được hai tiếng, trong bếp đã truyền ra tiếng dao chặt thớt.
Tô Hàng và Lâm Giai cùng rùng mình, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh đi đi, em đến trông Tam Bảo."
Lâm Giai vừa nói, vừa nhanh chân chạy trốn sau lưng Tô Hàng.
Thấy thế, Tô Hàng nhíu mày, lóe mình ra sau: "Thôi đừng, em đi đi, mẹ anh sẽ tự kiềm chế hơn đấy."
"Nếu em đi, vậy không chỉ là kinh khủng đâu, trực tiếp thành 'hiện trường đổ máu' luôn!"
"Đừng có nói lung tung."
Lâm Giai lườm yêu Tô Hàng một cái, bất đắc dĩ đứng dậy: "Em đi, anh chăm sóc tốt Tam Bảo..."
"Khụ, đừng nói như thể sắp ra chiến trường ấy."
Tô Hàng nhìn bóng lưng thảm thương của Lâm Giai, cố nhịn cười.
Nghe vậy, Lâm Giai quay đầu liếc hắn một cái, sau đó hừ nhẹ một tiếng, kéo lê dép lê chậm rãi đi vào phòng bếp.
"Dì... Chúng ta tiếp tục nhé ạ."
Lâm Giai khóe miệng cứng ngắc nhếch lên, cố gắng nở nụ cười.
Thấy thế, Lâm Duyệt Thanh xấu hổ thở dài.
"...Được thôi."
Nói xong, bà cầm lấy chai dầu, chuẩn bị đổ vào nồi vẫn còn chưa nóng.
Thấy vậy, Lâm Giai trong lòng giật mình, vội vàng tiến lên một bước, chộp lấy chai dầu.
Đổ dầu vào chảo vẫn chưa nóng sao?
Chắc chắn dầu vừa đổ vào, người sẽ bị nước sôi bắn trúng cho xem!
Nhìn Lâm Duyệt Thanh đang ngơ ngác bên cạnh, nàng nhăn mặt nhỏ, bất đắc dĩ nói: "Dì, lần này... Hay là, dì ra phòng khách nghỉ ngơi chút? Còn lại cứ để con làm?"
"Dì..."
Nhìn lại chai dầu trong tay, cùng cái phòng bếp "thê thảm" này, Lâm Duyệt Thanh nhận mệnh gật đầu.
"Thôi được vậy."
Nói xong, bà cẩn thận từng bước đi ra khỏi bếp...
...
Trong phòng ngủ nhỏ, nghe tiếng mẹ đi đến, Tô Hàng vội quay đầu nhìn Tam Bảo.
Nhưng giây tiếp theo, cửa phòng vẫn bị đẩy ra.
"Tiểu Hàng..."
Âm thanh oán hờn truyền đến từ phía sau Tô Hàng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Tô Hàng dở khóc dở cười quay đầu lại.
"Ôi, mẹ."
"Vừa nãy, con nói ai kinh khủng đấy?"
Lâm Duyệt Thanh vừa hỏi, vừa nheo mắt lại.
"Hả..."
Do dự một chút, Tô Hàng lúc này cười nói: "Con nói bản thân con kinh khủng ạ."
"Hả?"
Lâm Duyệt Thanh hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không tin.
Thấy vậy, Tô Hàng vội vàng đổi chủ đề.
"Mẹ, buổi chiều con phải ra ngoài một lát, mẹ có thể giúp Giai Giai trông Tam Bảo một chút không?"
"Ra ngoài? Đi đâu?" Lâm Duyệt Thanh nhíu mày.
Tô Hàng nghĩ ngợi một chút, dứt khoát nói: "Chu Phàm nói có việc gấp tìm con, gọi điện thoại nói không rõ, nên bảo con đến gặp cậu ấy."
Chu Phàm, không hề có chuyện này.
Tô Hàng chỉ mượn lý do này để che giấu việc mình đi xem phòng ở.
Huynh đệ, xin lỗi.
Trong lòng âm thầm nói một câu, Tô Hàng bình tĩnh nhìn mẹ mình.
"Tiểu Chu à..."
Nghe thấy tên Chu Phàm, vẻ mặt Lâm Duyệt Thanh rõ ràng thả lỏng.
Bà tiếp đó gật đầu, xoay người: "Nếu là Tiểu Chu tìm con, vậy thì đi đi, đừng có giao du với mấy đứa bạn không ra gì trước kia là được."
"Mẹ yên tâm, bây giờ con không có như vậy đâu ạ."
Tô Hàng nói xong, cười nhạt một tiếng.
Trước đây tâm tính của hắn không vững vàng, nên mới kết giao với mấy "bạn bè" không đáng tin cậy.
Còn bây giờ, có vợ con, có gia đình, hắn tuyệt đối sẽ không liên lạc lại với mấy "bạn bè" kia nữa.
Nghe vậy, khóe miệng Lâm Duyệt Thanh khẽ cong lên, cười rời đi.
Tô Hàng thấy mình thành công đánh lạc hướng mẹ mình, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến buổi chiều liền có thể nhận được phần thưởng là căn nhà mới, trong lòng hắn lại trào dâng cảm xúc kích động.
...
Tuy rằng ban đầu nói muốn nấu cơm trưa là Lâm Duyệt Thanh.
Nhưng cuối cùng hoàn thành bữa cơm bất ngờ này vẫn là Lâm Giai.
Cũng chính nhờ Lâm Giai kịp thời tiếp quản, nhà bếp mới được bảo toàn.
Ăn cơm xong, Tô Hàng liếc nhìn thời gian, vội vàng ra cửa, sau đó căn cứ theo chỉ dẫn đi tới khu chung cư mà hệ thống đã nói.
Nhìn tên khu chung cư, Tô Hàng hài lòng nhếch mép.
Hạp Hạnh chung cư, cả nhà hạnh phúc.
Ngụ ý không tệ.
Nhìn lướt qua bên ngoài khu chung cư, Tô Hàng càng thêm hài lòng.
Cây xanh trong khu chung cư khá ổn.
Khoảng cách giữa các tòa nhà cũng không nhỏ.
Hệ thống cho hắn là tầng tám.
Căn cứ theo khoảng cách giữa các tòa nhà mà xem, ánh sáng chắc cũng tốt.
Chỉ là...
Chẳng lẽ mình lại phải đỗ xe ven đường rồi vào xem phòng sao?
Tô Hàng nhướng mày, thử lại lần nữa hỏi hệ thống một cách im lặng: "Hệ thống, phòng này có chỗ đậu xe không?"
"Ký chủ, nơi ở có chỗ đậu xe, số chỗ đậu xe là A88."
"A88..."
Tô Hàng lẩm nhẩm một câu, lái xe đến cổng tiểu khu.
Khu Hạp Hạnh này, cũng được coi là khu chung cư tầm trung trở lên. Cho nên trang bị cổng bảo vệ cũng nghiêm hơn một số khu chung cư bình thường khác.
Tô Hàng đi đến cổng, đang định rút thẻ ra quẹt.
Nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang trực, đi lên trước một bước.
Vì chiếc xe của Tô Hàng và biển số xe, hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy.
"Xin hỏi tiên sinh, có thể cho tôi xem thẻ ra vào được không ạ?"
Bảo vệ vừa nói vừa mỉm cười.
Dù người có vẻ hơi uể oải vì nắng nóng, nhưng khi gặp chủ hộ, thái độ của anh vẫn rất đúng mực.
Nghe vậy, Tô Hàng bình tĩnh đưa thẻ ra vào cho nhân viên bảo vệ.
Kiểm tra xong thẻ, xác nhận thẻ ra vào không sai, nhân viên bảo vệ hai tay đưa lại thẻ cho Tô Hàng.
Anh ta nghĩ một chút rồi vội vàng hỏi thêm: "Thưa tiên sinh, xin hỏi... ngài là chủ hộ mới chuyển đến ạ?"
"Ừm." Tô Hàng lại lần nữa bình tĩnh gật đầu.
"Vậy xin hỏi... Ngài ở tòa nào, số mấy ạ?" Nhân viên bảo vệ cẩn thận hỏi từng li từng tí, có vẻ như sợ Tô Hàng không vui.
Nghĩ đến lời của hệ thống, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Tòa số sáu, căn số một."
"Vâng, phiền ngài rồi."
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ cung kính gật đầu, mỉm cười lui lại.
Anh lại nhìn kỹ biển số xe của Tô Hàng, muốn ghi nhớ nhãn hiệu xe này.
Để tránh lần sau Tô Hàng vào tiểu khu, anh ta lại không biết hỏi thăm, làm chủ hộ không vui.
Nhíu mày liếc nhìn nhân viên bảo vệ, Tô Hàng quẹt thẻ, thuận lợi đi vào khu chung cư.
Anh chàng bảo vệ này hỏi thăm tương đối kỹ càng cẩn thận.
Nhưng chính vì như vậy, ngược lại khiến Tô Hàng an tâm.
Vì đây là thể hiện sự trách nhiệm.
Nếu là nhân viên bảo vệ có bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt, không quan tâm thì vấn đề mới lớn.
Xem ra, cái khu chung cư này, hệ thống chọn thật không tệ.
Chẳng biết bên trong căn hộ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tô Hàng nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Căn cứ vào mức độ đáng tin cậy khi hệ thống chọn khu chung cư, chắc chắn việc sửa sang trong phòng cũng sẽ không quá tệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận