Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1249: Ăn người ta miệng ngắn bắt người ta nương tay

Sau đó, trên cái bàn lớn này lại có thêm một thành viên mới, mặc dù cảm giác hơi chật, nhưng cả bàn người quây quần một chỗ, bầu không khí lại rất tốt.
Phan Ny sau khi hàn huyên vài câu với Lâm Giai cùng Tô Hàng, lại chuyển ánh mắt về phía đám Bảo."Thế nào, bây giờ ăn thấy ngon miệng không? Lúc trước không phải cảm thấy ta làm không ngon sao?"Ngay khi đám Bảo đang ăn rất ngon lành thì Phan Ny đột nhiên nói một câu.
Người ta nói con gái hay để bụng, Phan Ny cũng không ngoại lệ, những lời trước đây đám nặng cân này nói, ngoài miệng thì cô nói không sao, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất để ý."Ưm ~"Nghe vậy, đám Bảo đang ăn cơm đều cùng nhau dừng lại.
"Chị Phan Ny, em có nói chị làm không ngon đâu, em thấy món này chị làm ngon lắm đó, nếu không phải thực tế không chứa nổi nữa, em còn muốn ăn thêm một phần."Tam Bảo vẫn khá lanh lợi, nhanh chóng phản ứng lại, sau đó chỉ vào một loại bánh ngọt nhỏ trong mâm nói."Cái này còn tạm được, còn các ngươi thì sao?"Ngay sau đó, Phan Ny lại nhìn về phía mấy Bảo còn lại, nụ cười trên mặt càng thêm đậm."Ờ, ờ, có thể là lúc trước em ăn no quá, giờ lại thấy ngon nha.""Kia, kia em cũng đâu có nói chị Phan Ny làm không ngon đâu, chị nhìn em ăn nhiều thế này mà.""Kia, em có nói không ngon sao? Hình như em quên rồi...."
Thấy vậy, mỗi đứa trong đám Bảo đều trổ hết tài, vội vàng phủ nhận những lời đã nói trước đó.
Đùa gì chứ, ăn của người ta thì miệng phải nhỏ nhẹ, người ta cho thì phải nương tay, đừng nhìn mỗi đứa đều còn nhỏ, nhưng đều rất ranh mãnh, đạo lý này vẫn hiểu rõ."Vậy sao? Ta nhớ hết rồi đấy."Phan Ny hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó nhìn về phía Tứ Bảo.Cô có thể nhớ ra chính nhóc con này là kén ăn nhất, cũng nói năng nặng lời nhất, làm cô nghẹn họng mấy lần đấy."Khụ, khụ..."
Nghe vậy, Tứ Bảo còn chưa kịp nuốt hết thức ăn trong miệng, bị sặc ho khan mấy tiếng."Chị Phan Ny, chắc chắn chị nghe lầm đó, chị nhìn xem em đã ăn nhiều như vậy rồi, nếu không ngon thì em ăn nhiều vậy sao?"Sau đó, Tứ Bảo vừa chỉ vào "chiến tích" vừa vội vàng giải thích.
Theo tay Tứ Bảo chỉ, nơi đó có ít nhất năm sáu cái đĩa, gần như đều do một mình Tứ Bảo "xử lý"."Được à, rõ ràng là tại cái miệng ngươi ăn tốt."
Ngay lúc này, Nhị Bảo không chút nể tình đứng ra vạch trần."Được thôi, dù sao ta nhớ ngươi rồi."Ngay sau đó, Phan Ny rất đồng tình gật đầu, sau đó lên tiếng.
Nghe xong câu này, Tứ Bảo lại cúi gằm mặt xuống, cậu bé bây giờ chỉ muốn chui xuống gầm bàn luôn cho rồi.Thấy thế, trong mắt Phan Ny lóe lên một tia cười không thể nhận ra, đây cũng xem như là cô đã báo được một cái thù nhỏ.Mà bữa trưa này, cứ thế trôi qua trong bầu không khí vui vẻ.
Sau bữa ăn, mọi người chào tạm biệt Phan Ny, sau đó lại vô tư chơi tiếp ở khắp Disneyland.Lần này thì chúng không hề tự ý chạy lung tung nữa, mà là chơi đùa vui vẻ dưới sự chăm sóc của Tô Hàng và Lâm Giai.
Bất quá so với trước kia thì Lâm Giai cũng không giám sát bọn nhỏ chặt chẽ như vậy.Còn về Phan Ny, cô ở lại cửa hàng, cô đã bàn bạc xong với Hoắc Bá Đặc, ngày mai sẽ theo ông ấy đến học tập ở bên Thiên Phủ.Cho nên ở bên trong nhà ăn này, cô còn muốn cùng mọi người trong nhà ăn dặn dò một chút, thông báo sơ qua các công việc trong tay mới được.
Sau khi bàn giao xong, Phan Ny cùng quản lý cửa hàng đi đến một góc hẻo lánh vắng người trong nhà ăn."Quản lý..."Phan Ny khẽ gọi một tiếng, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, phải lại gần lắm mới nghe thấy được, may mà quản lý cửa hàng đứng khá gần tai cô."Sao vậy? Vẫn lo lắng cho cửa hàng sao? Chẳng phải vừa mới dặn dò xong hết rồi sao?"
Nghe vậy, quản lý cửa hàng có vẻ như nhìn ra tâm sự của cô, sau đó hỏi.
"Không phải, quản lý, tôi đang lo cho anh đấy."Phan Ny lắc đầu, sau đó nhìn về phía quản lý cửa hàng."Ha ha ha... Con bé này lại lo lắng cho ta, ta cũng đáng tuổi chú bác của cháu rồi, còn không tự chăm sóc được mình sao?"
Nghe vậy, quản lý cửa hàng bật cười ha hả, nhưng trong lòng ông biết rõ nguyên nhân là gì.Quản lý cửa hàng mở nhà hàng này, nếu không có Phan Ny tiếp tục làm đầu bếp ở đây, đến lúc đó việc kinh doanh của nhà hàng, e là sẽ bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định, lợi nhuận lại càng khó khăn.Điều này sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến quản lý cửa hàng, khiến ông phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nhất định, Phan Ny chỉ sợ là lo lắng về điều này.Trước khi đi, việc Phan Ny dặn dò tỉ mỉ những người trong bếp kia, chỉ sợ cũng là muốn trước khi đi, tận sức giúp quản lý cửa hàng một tay.Còn việc quản lý cửa hàng nói vậy, cũng là vì muốn Phan Ny yên tâm, an tâm theo đuổi giấc mơ của mình."Không phải, quản lý, anh biết ý em là gì mà."
Nghe vậy, Phan Ny trợn mắt, sau đó nói một cách rất nghiêm túc.Trước kia, khi Phan Ny vừa từ nước ngoài trở về, vì không có kinh nghiệm làm việc nên khi phỏng vấn ở các nhà hàng cao cấp, cô liên tục bị thất bại, trùng hợp lúc đó lại gặp được quản lý cửa hàng.Mà cũng chính vào thời điểm đó, nhà hàng Tây của quản lý cũng vô cùng ảm đạm, mỗi ngày gần như đều kinh doanh trong tình trạng thua lỗ.Trong tình huống như vậy, sau một hồi nói chuyện, hai người đã hợp tác ăn ý.Cũng từ khi Phan Ny đến nhà hàng Tây này, việc kinh doanh của toàn bộ nhà ăn mới có chuyển biến tốt, dần dần trở nên đông khách.
Bây giờ Phan Ny đi lần này, e rằng việc kinh doanh nhà hàng Tây này sẽ lại quay về bộ dạng ngày xưa."Thôi được rồi, kỳ thật ngay từ lúc đầu ta không gặp cháu thì ta đã nghĩ sẵn đường lui rồi, nên cháu không cần phải lo cho ta, cứ việc theo đuổi giấc mơ của mình đi."
Nghe vậy, quản lý cửa hàng bất đắc dĩ nói, coi như là cho Phan Ny biết ngọn ngành, để cô yên tâm một chút.
Thời gian chung sống lâu như vậy, quản lý cửa hàng sớm đã xem cô như cháu gái ruột của mình, cho nên vẫn luôn vô cùng quan tâm Phan Ny."Vậy quản lý, nếu sau này việc kinh doanh nhà hàng ế ẩm thì anh tính sao?"
Nghe vậy, Phan Ny vội vàng hỏi, dù đã yên tâm hơn một chút nhưng phần lớn vẫn là tò mò."Ha ha, con bé này, sao không mong cửa hàng tốt lên chút nào vậy? Đây là đang nguyền rủa ta đấy à?"Vừa nghe thấy vậy, quản lý cửa hàng cau mày, không nhịn được cười mắng một tiếng."Lúc trước khi cháu còn chưa tới nhà ăn, vốn là nó ở bên trong Disneyland này cũng đã sắp không duy trì được nữa rồi, lúc ấy ta nghĩ, là chuyển địa điểm ra bên ngoài khu vui chơi có lẽ việc kinh doanh sẽ tốt hơn một chút."Mắng thì mắng, quản lý cửa hàng đối với Phan Ny cũng không giấu diếm, nói rõ sự tình.Khi mới bắt đầu chọn địa điểm nhà hàng ở Disneyland, vốn là ông nhắm vào lượng người đến đây rất lớn.Thế nhưng, lợi thế của lượng khách đông đảo này chỉ là một mặt, vì vị trí tốt, lượng khách lớn nên mỗi tháng số tiền thuê mặt bằng lại là một khoản chi phí lớn.Cho nên, cũng không thể trách việc đồ ăn ở các nhà hàng trong Disneyland bán đắt như vậy, đều có nguyên do của nó.Hơn nữa, lúc đó vì trong cửa hàng không có đầu bếp giỏi, nấu món Tây cũng không có mấy người đến ăn, khiến cho việc kinh doanh càng thêm khó khăn.
Vì thế sau một thời gian thua lỗ, quản lý cửa hàng mới quyết định chuyển địa điểm của nhà hàng ra ngoài, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều chi phí.May mà sau đó Phan Ny đến làm ở nhà hàng, việc kinh doanh của nhà hàng mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng nếu Phan Ny đi lần này, phía sau trong tiệm không có ai phù hợp nhận thay thế, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lại quay về như trước."Ra vậy..."Phan Ny nhẹ gật đầu, thấy quản lý cửa hàng đã suy tính chu toàn, có sắp xếp ổn thỏa thì cô cũng yên lòng.
Quản lý cửa hàng xem cô như người thân, Phan Ny cũng vậy, đối với người đã có ơn tri ngộ như quản lý, cô luôn vô cùng kính trọng trong lòng.
Mà ở một bên khác của Disneyland, dường như chúng Bảo có một sức mạnh vô tận, chơi đến quên cả trời đất.
Cứ như vậy, mãi đến tối, khi trời sắp tối, chúng mới một lần nữa tập trung ở cổng Disneyland."A rống, hôm nay chơi thật là vui!""Mẹ ơi, lần sau chúng ta còn có cơ hội đến chơi không?""Hi hi, hôm nay con chụp được nhiều ảnh đẹp quá, hôm nào nhất định phải rửa ra làm album mới được..."Thực ra trời đã gần tối, chúng Bảo vẫn còn phấn khích, rôm rả bàn luận những chuyện vui chơi ở Disneyland ngày hôm nay."Khá lắm, mấy đứa nhóc các con làm sao mà nhiều năng lượng thế hả? Không biết mệt à?"Thấy thế, Hoắc Bá Đặc không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hôm nay ông theo sau đám trẻ con này chạy hết cả một ngày, cảm giác hai chân như rã rời, ngày thường Hoắc Bá Đặc cảm thấy mình làm cả ngày đồ ăn, cũng không đến mức mệt mỏi như vậy."Không mệt, nếu không phải bố mẹ không cho, con chắc chắn có thể chơi đến ngày mai luôn."Tam Bảo lắc đầu, sau đó lên tiếng."Thôi được rồi, các con còn chưa chơi chán à, chơi cả ngày mà gần như phát điên rồi, mau về nhà ăn cơm, chuẩn bị đi ngủ đi, ngày mai phải ngoan ngoãn làm bài tập cho ta, nghe rõ chưa?"
Lâm Giai ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, trực tiếp tiến lên trách mắng."Dạ, dạ, mẹ."
Nghe vậy, đám Bảo cùng nhau gật đầu đồng ý."Như vậy còn tạm được..."Nhưng khi Lâm Giai vừa quay mặt đi, ở trong góc mà cô không nhìn thấy, đám Bảo lại không nhịn được mà lè lưỡi nghịch ngợm trêu chọc cô."Sao hả, hôm nay không đi nhầm chỗ đấy chứ?"
Ở một bên khác, Cung Thiếu Đình cũng kéo Trương Thốc Xúc qua một bên, sau đó hỏi."Đúng đúng đúng, hôm nay xác thực rất thú vị, nhưng bởi vì có Tô Thần bọn họ ở đây, chứ nếu mà chỉ có hai người chúng ta đi loanh quanh ở đây cũng sẽ rất chán."Trương Thốc Xúc lập tức phản bác lại một câu, cậu bé chủ yếu là vì chơi chung với Đại Bảo mà cảm thấy vui vẻ hơn.Tòa Disneyland này tuy rất đẹp nhưng đối với một đứa bé như cậu mà nói, sức hút cũng không lớn, đi loanh quanh hai vòng là thấy chán."Thế còn hơn cái tên tiểu trạch nam ở nhà kia đấy..."Cung Thiếu Đình không nghe được câu nào tử tế nên chỉ có thể lẩm bẩm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận